Trời cuối thu. Sông chảy chậm. Lá vàng bay nhẹ theo gió như cánh bướm nhỏ chấp chới trước chiều buông.
Một con chim én lưng xám đen, bụng trắng, bay là là giữa tầng mây loãng, mắt sáng quắc, hướng về một vách núi quen thuộc nơi từng có ba đứa trẻ – giờ đã không còn là trẻ con – đang đợi sư phụ của mình.
Chim ấy không phải chim. Là Vương Hùng.
Ba năm trước, hắn hóa thành cá trê, bơi ngược sóng quan sát Long Môn – mất hai năm, sống như loài thủy tộc. Nay quay về, hắn dùng phép “Giả Hình – Biến Dực Cầm”, bay suốt một năm trời qua bao vùng núi non, hoang hải.
Không tu luyện. Nhưng tâm – lại sâu hơn, đạo – lại vững hơn.
Hắn đáp xuống một bờ đá quen thuộc, phủ lớp cỏ ẩm. Nhẹ nhàng hóa lại hình người.
Tay hắn siết chặt một chiếc vảy rồng nhỏ bằng móng tay – long văn ẩn hiện, linh lực dao động trầm ổn.
– “Vậy là ta đã có năm món trong mười món luyện Nguyệt Quang Thời Không.”
– “Không có vảy chân long trời sinh, nhưng… vảy long vương hóa từ tâm thiện – xét về ‘chủng’, có thể kém. Nhưng xét về ‘đạo’, đã vượt qua.”
Hắn giắt vảy rồng vào ngực áo, xoay người nhìn về hướng đông.
Gió lạnh thổi qua. Dưới chân núi… ba thân ảnh lặng lẽ ngồi xếp bằng, thân thể gầy gò, tóc rối, vết thương chằng chịt từ vai tới lưng, một kẻ còn khập khiễng.
Nhưng ánh mắt cả ba – sáng, rất sáng.
Không có linh khí cuồn cuộn. Cảnh giới chỉ vừa luyện khí tầng tám, tầng chín.
Nhưng mỗi ánh nhìn như từng ngàn lần bước ra từ sinh tử.
Vương Hùng bước tới, nhẹ như không mang theo bóng.
Cả ba – Ngưu Nhân, Ô Đạo Nha, Thử Nhất Nhược – lập tức phát hiện.
Khi thấy gương mặt quen thuộc ấy, cả ba đồng loạt quỳ xuống, dập đầu ba cái:
– “Sư tôn!”
– “Đệ tử nghênh đón sư tôn hồi sơn!”
Giọng nghẹn ngào, như gió cuốn rách cổ họng.
Vương Hùng không đáp ngay. Hắn nhìn thật lâu – từng vết sẹo, từng đôi mắt.
Không cần hỏi, hắn hiểu rõ: ba người này – không cần tiên pháp cao siêu. Họ đã thật sự trở thành tu sĩ.
Không vì pháp lực.
Mà vì tâm khí.
Hắn khẽ vung tay.
Phù văn xuất hiện trong không trung, xoay ba vòng, nhẹ nhàng nâng cả ba đứng dậy.
– “Các ngươi... làm tốt rồi. Tốt hơn bất kỳ kết đan kỳ nào mà ta từng gặp.”
Cả ba không dám ngẩng đầu.
Vương Hùng lật tay, lấy ra ba viên phục dung đan – tròn như trăng non, ánh bạc tỏa linh khí dịu.
– “Uống đi.”
Ba người không chần chừ. Mỗi người nhận một viên, nuốt vào.
Ầm!
Linh lực bùng lên trong cơ thể. Vết thương rạn nứt, vết cắt lở loét, cơ xương bong gân… tất cả lành lại trong tích tắc. Da dẻ hồng hào. Thần khí trở về.
Ngưu Nhân nắm chùy gõ xuống đất một cái – không còn run tay.
Ô Đạo Nha vỗ nhẹ vào cánh – không còn đau rát.
Thử Nhất Nhược nhảy một vòng – vết thương cổ vai… như chưa từng tồn tại.
Vương Hùng mỉm cười.
Hắn thầm nghĩ:
– “Bảy năm bế quan. Ba năm quan sát. Mười năm đi qua – ta chưa từng đụng đến tu luyện. Nhưng hôm nay…”
– “Ta đã hiểu một điều: tu không chỉ là tụ linh. Mà là tụ ‘tâm’.”
– “Chỉ cần sau lưng ta có mục tiêu – có đạo – có chúng sinh cần giúp… ta sẽ mạnh.”
– “Và khi ta cứu đúng người, giúp đúng lúc, chỉ một sinh linh nhỏ cũng có thể… hóa rồng cứu cả vùng trời.”
Hắn ngẩng đầu nhìn lên trời.
– “Đạo tâm của ta… từ hôm nay không còn chỉ là khôi phục sơn môn.”
– “Mà là… cứu giúp chúng sinh muôn loài.”