Hai năm sau…
Giữa một thung lũng hẹp, gió thổi dịu, linh khí hội tụ như khói mỏng quẩn quanh đá tảng, một ngôi động đá mới dựng bên suối, trên cửa chỉ treo một thẻ gỗ giản dị:
“Động Phục Thiện.”
Không phải nơi bế quan đơn thuần. Đây là nơi ba đệ tử của Vương Hùng – sau mười năm thí luyện – chính thức bước qua một ngưỡng mới.
Năm ấy, Vương Hùng ban cho mỗi người một viên Tụ Linh Đan – loại đan dược hắn từng tự luyện khi còn ở Ngũ Tinh Môn, luyện số lượng lớn để hỗ trợ luyện khí giả. Tụ Linh Đan tuy không quý, nhưng ổn định – thuần khiết – thích hợp để đột phá luyện khí đại viên mãn.
Nhờ kinh nghiệm sống sót suốt mười năm, cộng thêm linh lực ổn định từ đan dược, ba người chỉ mất một năm để hoàn tất tụ linh.
Sau đó, Vương Hùng trao tiếp Trúc Cơ Đan – đan dược hắn cất giữ từ lâu, tinh luyện hơn so với loại phổ biến trên thị trường.
Không thiên kiếp. Không tiếng sấm.
Trúc Cơ chỉ là một cột mốc – không phải nghịch thiên.
Nhưng với ba người, đó lại là cột mốc khẳng định một sinh mệnh xứng đáng bước vào tu đạo chân chính.
Từng người – trong đêm trăng sáng, linh khí cuồn cuộn, hồn lực định hình – đã đột phá thành công Trúc Cơ sơ kỳ.
Vương Hùng đứng trên đỉnh núi, nhìn từng cột linh quang hiện lên, khẽ gật đầu.
Đêm đó, bốn thầy trò tụ hội quanh lửa trại. Vương Hùng cất giọng:
– “Chúng ta… giờ đã đủ lông đủ cánh.”
– “Không chỉ để bảo vệ mình. Mà là để trả lại công bằng cho hàng trăm yêu thú bị thí nghiệm – và cả nhân tộc bị liên lụy.”
– “Đã đến lúc… đập thẳng Hạo Chân Môn.”
Cả ba đệ tử cùng quỳ xuống, chắp tay:
– “Nguyện theo sư tôn, cứu giúp chúng sinh, lấy lại công đạo cho muôn loài!”
Kế hoạch khởi đầu.
Ba đệ tử mua lại một quán rượu cũ nát gần chân núi Hạo Chân, cải tạo thành quán rượu chuyên phục vụ tu sĩ lãng du – nơi luôn đầy tin đồn, tin vỉa hè, và những kẻ háo lời.
Thử Nhất Nhược (yêu chuột) hóa thân thành tiểu nhị lanh lợi, chuyên nghe ngóng, chọc chuyện khách say, lấy tin từ những lời đàm tiếu.
Ngưu Nhân (yêu trâu) vào vai nữ đầu bếp, vừa cục mịch vừa ít nói, nhưng thực chất chính là người thăm dò thực lực tu sĩ qua linh khí tản mạn trên món ăn.
Ô Đạo Nha (yêu quạ) trở thành lão chủ quán gầy gò, khôn ngoan, giỏi lấy lòng, cài bẫy ngôn từ để dò la các chi tiết nội bộ Hạo Chân Môn từ đám đệ tử cấp thấp.
Trong khi đó – Vương Hùng biến hình thành một hồ tộc – cáo ba đuôi lông bạc, yêu khí ẩn tàng.
Hắn lên đường, đi tìm các tộc trưởng của những giống loài yêu thú từng bị bắt để thí nghiệm.
Trong hai tháng, hắn đã gặp:
Xà Linh Tộc – rắn ngũ sắc, có đệ tử bị mổ bụng để “tách tuyến độc”.
Bức Dạ Tộc – dơi đêm, có đôi tai nghe xuyên tường, mất năm tộc nhân trong “cuộc khảo nghiệm thất bại”.
Ngư Nhân Tộc – nửa người nửa cá, em gái tộc trưởng mất tích khi “được thu nhận”.
Thiểm Điện Tý – chuột điện, có thành viên bị cắt chi để “nghiên cứu phục hồi”.
Hổ Văn Yêu – hổ lưng văn tự, bị xé da luyện thành phù chú.
Thủy Ốc Tộc – ốc sên yêu, vỏ bị thu hoạch để luyện trận pháp.
Hạc Sương Tộc – hạc trắng, bị tàn sát lấy xương luyện kiếm.
Mị Hồ Tộc – hồ ly bị dẫn dụ để lai huyết linh thể, một nhánh đã tuyệt chủng.
Vương Hùng không mang thù. Hắn mang chứng cứ, lời kể, di vật – và một câu hỏi:
– “Các ngươi có muốn sự thật được phơi bày không?”
Tám tộc im lặng. Rồi từng tộc trưởng đứng lên, chắp tay:
– “Nếu có người khởi đầu, bọn ta... nguyện làm mũi thương!”
Bốn thầy trò gặp lại nhau, trải ra bản đồ. Chín vị trí bí mật của Hạo Chân Môn được đánh dấu – trụ sở, lò luyện, động thực nghiệm, pháp trận ẩn.
Thử Nhất Nhược cười nhăn nhở:
– “Sư tôn, xưa ta là con chuột chui gầm chạn. Giờ ta... sẽ cho tụi chính đạo biết, chuột cũng biết cắn cổ!”