Chương 227: Đầu Bếp Gây Bão – Lão Dê Mê Trâu

Quán rượu “Thiên Lộ” nằm ven đường vào chân núi Hạo Chân, ban ngày lác đác khách, ban đêm lại rộn ràng. Từ khi sửa sang lại, quán trở thành điểm dừng chân yêu thích của đám tán tu, lữ hành – và đôi khi... cả đệ tử chính đạo.

Một chiều muộn, khi ánh nắng như mật loang trên thềm đá, một bóng người áo lụa xanh, râu chẽm chệ, ánh mắt ngơ ngẩn bước vào quán.

Đó là Trương trưởng lão – Trúc Cơ trung kỳ – người chuyên quản tài liệu luyện đan của Hạo Chân Môn.

Vừa vào cửa, ánh mắt ông ta lập tức bị hút chặt vào dáng người mặc váy lam, mang khăn trùm, đang... băm thịt gà sau bếp.

“Ối trời ơi… ai mà dịu dàng thùy mị, tay dao tay thớt vậy?” – lão rít lên trong đầu.

Thật ra…

Đó là Ngưu Nhân – yêu trâu cao to lực lưỡng, đang giả gái.

Hắn mặc yếm lụa, đội khăn trùm che trán, cố gắng cột tóc sang bên như “thôn nữ e lệ”. Động tác tuy gượng gạo, nhưng đã tập trước gương ba tháng, cũng tạm gọi là... không vỡ hình.

Lão Trương tiến tới, mắt mờ lệ mà tim thì đập thình thịch.

– “Cô nương... ta gọi món, hay gọi cô trước đây, hắn chụp lấy bàn tay thô ráp của Ngưu Nhân?”

Ngưu Nhân ngước lên, nặn ra một nụ cười nửa e thẹn nửa buồn nôn:

– “Công tử... xin giữ lễ.”

Trong lòng hắn:

“Con mẹ nó! Lão già dê! Mặt ông còn già hơn cả lão tam Ô Đạo Nha! Mà ta phải gọi là công tử?! Ọe… về phải súc họng bằng mười bình linh tửu!”

Hắn nhăn mặt rồi chạy ngay vào trong, nắm tay đấm vào tường một cái:

“Trâu ta… chịu nhục vì đạo… trời ơi…”

Tối đó.

Trên bàn ăn, lão Trương ngồi một mình nhưng mặt đỏ như uống ba vò rượu.

Một tay run run lôi từ trong tay áo ra… một phong thư.

Giấy ướp hương hoa lan, nét chữ run run:

“Gửi tiên tử đầu bếp,

Trái tim già nua này, chưa bao giờ nồng nàn đến thế...

Dù chỉ được nắm tay nàng, cũng đủ để kiếp này thăng hoa...”

Chuột – Thử Nhất Nhược – bê rượu ngang qua, thấy thư liền suýt trượt chân, đổ cả bình, cố nuốt tiếng cười vào bụng.

Quạ – Ô Đạo Nha – giả làm chủ quán, đảo mắt ra hiệu từ quầy:

– “Câu tiếp đi, lão đại. Hắn sắp lộ ra bí mật mật thất rồi!”

Ngưu Nhân gượng gạo bước ra, lúng túng cầm khăn tay, cố uốn cong giọng:

– “Công tử… món canh linh kê của người... xong rồi…”

Lão Trương si mê cầm tay trâu:

– “Đầu bếp tiên tử à, lòng ta... sôi hơn nồi canh nàng nấu.”

Ngưu Nhân nhăn mặt, gằn răng:

– “Công... tử... xin... giữ... lễ!”

Trong bụng:

“Ta mà còn là trâu, ta đội sừng lên quật ông rồi! Sao cái miệng già mốc kia dẻo như hồ ly thế!”

Chạy vô bếp, vừa tới cửa sau là ngửa cổ... ói!

Phía sau, một đám nam đệ tử tán tu nhìn thấy cảnh chị đầu bếp to con vác váy chạy như gió – ai nấy mặt xanh như tàu lá.

Một người thì thào:

– “Má… tao biết sao món canh nồng vậy rồi…”

Cả đám… bỏ chén chạy ra cửa… ói tập thể.

Còn lão Trương… vẫn cầm khăn tay trâu ôm tim như ôm tín vật hôn nhân.

– “Trong mắt kẻ si tình… người yêu là tiên tử.”

Tối muộn.

Ô Đạo Nha lấy cớ mời rượu lão Trương, lân la dò chuyện.

– “Trưởng lão, nghe nói mấy tháng nay trong Hạo Chân Môn có chuyển động lớn?”

Lão Trương gật gù:

– “. Mật thất mới mở, dọn đường cho linh thể chuẩn bị thí nghiệm. Hừm... cũng nhờ có người... như nàng đầu bếp kia, mới khiến ta có thêm cảm hứng... Ghé quán này trò chuyện!”

Cả ba nghe vậy, mắt sáng rực. Tin tình báo đầu tiên – đã có.

Ngưu Nhân lẩm bẩm:

– “Một lần nắm tay… làm ta phải rửa nước nãy giờ cả mấy canh giờ.