Đêm rừng tĩnh lặng như nuốt trọn mọi âm thanh. Gió lạnh luồn qua các khe đá bên hông quán rượu “Thiên Lộ”, rít khẽ như hơi thở của những oan hồn chưa được siêu sinh. Dưới nền đất, sau một tấm ván được giấu khéo léo trong hầm rượu, có một căn mật thất nhỏ – nơi thầy trò bốn người đang ngồi lặng lẽ quanh chiếc bàn đá hình lục giác.
Ánh sáng lồng đèn dầu hắt nhẹ lên gương mặt từng người, không rực rỡ, nhưng đủ để thấy những nếp nhăn cau lại, những đôi mắt sáng như muốn xuyên thủng đêm đen.
Ngưu Nhân ngồi một góc, tay chống cằm, khuôn mặt thẫn thờ như hồn chưa về kịp xác.
– “Sư phụ...” – hắn mở miệng, giọng khàn khàn – “Nếu... nếu mai lão dê đó lại rủ đệ tử đi dạo dưới trăng... đệ... đệ tử liệu có thể húc hắn không?”
Vương Hùng mỉm cười nhẹ, không giễu cợt, mà là một nụ cười đầy hiểu ý:
– “Khổ nhục kế, không phải ai cũng dám nhận. Con đã làm tốt.”
Ngưu Nhân gục đầu xuống bàn:
– “Con làm... nhưng con tổn thương tâm linh quá, sư phụ ơi...”
Thử Nhất Nhược cười khùng khục, vừa xoa lưng huynh vừa rót chén linh trà:
– “Lão đại à, người tu đạo đâu sợ thân khổ. Nay vì đạo tâm mà hy sinh đôi má... cũng là đại công với yêu đạo đó chớ!”
Ô Đạo Nha gõ nhẹ lên mặt bàn:
– “Tập trung. Tin tình báo thì sao?”
Thử Nhất Nhược đưa ra một cuộn da thú, trải ra trước mặt cả nhóm. Trên đó, sơ đồ của Hạo Chân Môn được vẽ khá chi tiết – đặc biệt là khu vực trung tâm, nơi có pháp đàn đại trận dùng để tế luyện linh thể.
– “Mật thất tên là Ngọc Tàng Động. Nằm ở tầng ba dưới lòng pháp đàn, được bảo vệ bởi ít nhất ba tầng cấm chế và trận pháp mê hồn. Muốn mở cửa cần có lệnh phù trưởng lão, hoặc... giả linh khí tương đương.”
Ô Đạo Nha thêm:
– “Lão Trương chính là một trong ba trưởng lão có thể mở mật thất. Lão sẽ quay lại Hạo Chân Môn vào... thứ hai, chuẩn bị cho ‘nghiệm huyết’ vào thứ ba tới.”
Vương Hùng gật đầu, ngón tay nhẹ nhàng chạm vào điểm đỏ được đánh dấu.
– “Năm ngày.”
– “Năm ngày nữa, chúng ta phải đột nhập vào đó.”
Không khí đột ngột nặng nề. Từng người đều hiểu: đây không còn là do thám, mà là một trận đột kích thật sự. Một sai sót – là vong mạng.
Vương Hùng đứng lên, đưa tay vào áo lấy ra một viên ngọc truyền tin màu tím nhạt, khắc phù triện lấp lánh:
– “Đây là Tử Truyền Linh Toản, kết nối bằng thần niệm. Mỗi đêm, đúng giờ Tý, báo cáo lại tình hình. Nếu không thấy tín hiệu... ta sẽ trực tiếp xông vào.”
Ngưu Nhân sững người:
– “Sư phụ, nếu... nếu lỡ chúng con không ra được...?”
Vương Hùng đặt tay lên vai hắn, ánh mắt sâu như biển:
– “Không có nếu. Nếu đã vì chúng sinh, thì phải ra được. Không phải bằng sức mạnh – mà bằng niềm tin rằng việc mình làm là đúng.”
Lời nói ấy, như sấm nổ trong tim ba người. Dù đã trải qua sinh tử, thí luyện, giả gái, chịu nhục... nhưng giờ đây, họ mới thực sự hiểu:
hành đạo – không phải vì thành tiên, mà vì gánh nỗi đau thay cho kẻ yếu.
Ô Đạo Nha lên tiếng:
– “Sư phụ, nhiệm vụ phân thế nào?”
– “Ngưu Nhân và Thử Nhất Nhược sẽ trà trộn vào khu luyện đan nội môn – nơi lưu giữ lệnh phù của ba trưởng lão. Phải tìm cách đánh tráo hoặc sao chép linh phù, chuẩn bị cho ta giả hình xâm nhập.”
– “Còn con?” – Ô Đạo Nha hỏi.
– “Con tiếp tục làm chủ quán, bám sát các đệ tử cấp thấp của Hạo Chân Môn. Nếu phát hiện tin gì về thời điểm chuyển yêu thú, lập tức báo về. Và... cảnh giới cao thủ Nguyên Anh.”
Cả ba đồng loạt gật đầu.
Vương Hùng bước tới cửa hang, nhìn ra bầu trời. Ánh trăng bị mây che mất một nửa, như báo hiệu cho một biến cố đang đến.
– “Chúng ta... không phải vì trả thù, mà là để dập tắt cái ác ngay từ nơi nó sinh ra. Chuyện sau này, dù có bị gọi là tà đạo, yêu tu, phản đồ... cũng không quan trọng.”
– “Chỉ cần các con sống sót. Sống, thì đạo còn. Đạo còn, thì lửa sẽ cháy tiếp.”
Ngưu Nhân siết chặt tay:
– “Lần này, đệ sẽ dùng bản thể trâu... húc xuyên cả Hạo Chân Môn nếu cần.”
Thử Nhất Nhược thở phì, nhưng mắt ánh lên rực lửa:
– “Sư phụ cứ tin! Chuột này tuy nhỏ, nhưng đã từng gặm sập cả vách động đầy bẫy. Kế hoạch lần này, nhất định thành công!”
Ô Đạo Nha không nói gì, chỉ cúi đầu thật sâu – thay cho vạn lời thề.
Trong gió đêm, bốn cái bóng dần khuất vào lối hầm ngầm. Trận chiến chưa bắt đầu, nhưng ngọn lửa chính nghĩa... đã cháy rực trong tim họ.