Chương 230: Trà Trộn Vào Tâm Lửa – Một Chuột Một Trâu Chui Ổ Cọp

Bình minh ngày thứ nhất.

Tại cổng phụ phía đông Hạo Chân Môn, hai bóng người áo xám sậm, đội nón cối cũ kỹ, dắt theo một con ngựa lùn, đang đứng xếp hàng cùng nhóm phu khuân linh dược.

Thử Nhất Nhược nháy mắt với Ngưu Nhân, thì thào:

– “Lão đại, chắc không ai nhận ra ngươi là ‘chị đầu bếp’ hôm qua đâu ha?”

Ngưu Nhân nghiến răng:

– “Ngươi nhắc nữa ta húc cho gãy cổng bây giờ.”

– “Ừ ừ, đệ xin lỗi. Nhưng thiệt tình là... lông mày huynh kẻ hơi đậm đó.”

Trước khi Ngưu Nhân kịp ra tay, giọng lạnh lùng vang lên:

– “Tên – quê quán – ai tiến cử?”

Một đệ tử nội môn mặt lạnh như tiền bước tới, tay cầm bảng tên. Hắn liếc sơ qua hai người, ánh mắt lướt qua nón che và khăn cổ.

Thử Nhất Nhược bước tới, cung tay cúi đầu:

– “Tiểu nhân là Tiểu Hôi từ trấn Bắc Phong, được lão Trương giới thiệu. Còn vị này là... đệ ruột, Ngưu Đại, khỏe như trâu, chuyên khuân đỉnh lò.”

Đệ tử kia gật đầu:

– “Người của Trương trưởng lão? Có dấu chứng không?”

Chuột nhanh tay rút ra một mảnh giấy ố vàng có mộc ấn, do Ô Đạo Nha ngụy tạo. Nhìn kỹ chỉ là giấy nợ viết dở... nhưng nét mực giống chữ Trương trưởng lão đến 90%.

Đệ tử nhìn qua, cau mày, nhưng cũng không dám đụng đến người của trưởng lão, liền hừ một tiếng:

– “Theo nhóm ba. Khu vực luyện đan phụ, hậu viên phía bắc. Không được vào phòng chính. Vi phạm... chặt tay!”

Ngưu Nhân khẽ lầm bầm:

– “Mấy người này... đúng là tu sĩ hay đồ tể vậy trời.”

Cả hai cúi đầu, hòa vào dòng người đang được dẫn vào nội môn.

Khu vực luyện đan phụ nằm bên cạnh một ao nước nhỏ, có năm dãy nhà thấp, nối liền bằng hành lang lợp ngói đen. Mùi linh dược, than lửa, tro đan... trộn lẫn vào nhau thành một thứ hương nồng cháy như chát trong mũi.

Ngưu Nhân được phân công vào tổ vác củi linh mộc – nhiệm vụ nhẹ nhưng cực kỳ quan trọng vì lò đan cấp cao không thể dùng củi thường.

Còn Thử Nhất Nhược, với thân hình nhỏ bé và đôi tay khéo, được cho vào tổ lau rửa bình đan – ống linh khí.

Hai người trao đổi ánh mắt. Bước đầu… trót lọt.

Giữa trưa.

Trong lúc đám đệ tử đang ăn, Thử Nhất Nhược lén chui vào kho chứa đan cụ phía sau – nơi hắn nghe được mấy đệ tử nói “lệnh phù trưởng lão được giữ trong rương sắt đặt dưới trận thất tinh.”

Căn kho lạnh, ánh sáng le lói từ khe ván gỗ. Chuột nhón chân, lách qua một khe hở nhỏ, chui lọt vào trong như một luồng gió.

Mắt hắn đảo một vòng.

– “Rương sắt kia rồi... có điều...”

Trên rương không hề có ổ khóa – thay vào đó là một trận pháp tinh vi, hình bảy ngôi sao chạm bạc khảm trên mặt gỗ. Mỗi ngôi sao phát ra ánh sáng khác nhau, liên tục xoay chuyển.

– “Thất Tinh Cơ Linh Trận... thứ này mà sai một bước là mất tay như chơi.”

Hắn liếc qua – thấy một mảnh giấy nhỏ dính bên cạnh:

“Chỉ trưởng lão có thể giải ấn. Kẻ lạ đụng vào – xương tan cốt nát.”

Chuột rùng mình, rút lui gọn gàng, miệng lầm bầm:

– “Cái quán rượu bốc mùi còn dễ thở hơn cái kho này…”

Buổi tối.

Cả hai về tới quán rượu Thiên Lộ bằng đường ngầm, mặt mũi lấm lem nhưng ánh mắt phấn khích.

Ô Đạo Nha đã chờ sẵn dưới hầm. Hắn đẩy ra một mảnh giấy vẽ vội:

– “Thế nào? Có tìm được chỗ đặt lệnh phù không?”

Thử Nhất Nhược gật đầu:

– “Tìm được rồi. Nhưng có trận pháp cao cấp bao phủ – phải có mô phỏng linh khí trưởng lão hoặc phá giải đúng quy luật thất tinh. Cái đó... chắc chỉ có sư phụ mới đủ sức.”

Ngưu Nhân thêm:

– “Lúc ta chuyển củi qua hậu điện, thấy vài yêu thú bị nhốt trong lồng sắt nhỏ. Có con là tộc Viêm Hầu – khỉ lửa, từng là chiến hữu của Bức Dạ Tộc. Có thể là lô thử nghiệm đầu tiên.”

Cả ba lặng đi.

Một lúc sau, Ô Đạo Nha nói:

– “Chúng ta chỉ còn bốn ngày. Nếu muốn cứu được những sinh linh đó... phải nhanh tay.”

Ánh mắt ba người nhìn nhau, không cần nói thêm lời.

Gió đêm lùa vào khe hầm, thổi lay ánh lửa nhỏ – như ánh hy vọng le lói trong bóng tối trước khi bùng cháy thành ngọn lửa chính nghĩa.