Chương 231: Thất Tinh Vỡ – Tai Biến Bắt Đầu

Ngày thứ hai. Trời âm u như phủ một lớp tro xám lên toàn Hạo Chân Môn.

Trong kho chứa đan cụ ở hậu viện nội môn, Thử Nhất Nhược vừa lách người vào bằng khe hở quen thuộc hôm trước, khẽ vẫy tay ra hiệu. Từ bên ngoài, Ngưu Nhân rón rén chui theo, mang theo một bộ trận bàn thu nhỏ, được Ô Đạo Nha chế tác.

– “Ngươi chắc không? Sư phụ nói đợi thêm hai ngày nữa sẽ tự mình đột nhập mà.” – Ngưu Nhân thì thào, ánh mắt căng thẳng.

– “Ta chỉ định thăm dò chút thôi. Không động đến tâm trận.” – Thử Nhất Nhược thì thầm, tay đã bắt đầu bày ra trận bàn giả.

Chiếc rương sắt vẫn nằm im dưới sàn đá lạnh, phủ một lớp bụi mỏng. Trên nắp rương, bảy ngôi sao bạc vẫn xoay nhẹ, ánh sáng chớp tắt như hơi thở quỷ mị.

– “Trận này vận theo chu kỳ Canh Tý, xoay đủ ba vòng thiên can thì tái lập. Ta tranh thủ lúc nó chuyển giao.” – Chuột nói, mắt không chớp.

Ngưu Nhân đứng canh, mồ hôi rịn trán. Dù là yêu trâu, da dày thịt chắc, hắn cũng biết chỉ một tia lệch – có thể không còn tay để cầm đũa chứ đừng nói cầm búa.

Thử Nhất Nhược đặt trận bàn xuống, khớp với ba ngôi sao bên trái, dùng phù thạch màu lam làm dẫn khí.

– “Ổn rồi... khớp. Giờ nếu ta chèn thêm linh thạch trung phẩm vào đây thì...”

Rắc!

Một tiếng vỡ rất nhỏ.

Trận bàn rúng lên. Một luồng khí lạnh bắn ngược lên từ mặt đất.

Ngưu Nhân hoảng:

– “Chuột! Ngươi vừa làm cái gì đấy?!”

– “Ta... ta chưa làm gì! Chỉ đặt nhẹ...”

ẦM!

Cả căn phòng rung lên.

Bảy ngôi sao bạc lập tức chuyển màu đỏ sậm. Trên rương bắn ra một tia sáng thẳng lên trần kho – một tín hiệu cảnh giới!

– “Chết rồi! Lộ rồi!” – Chuột hoảng loạn.

– “Chạy!”

Ngưu Nhân không nói hai lời, vác luôn cả chuột lên vai như bao gạo, đạp cửa kho bằng đầu gối. Một tiếng "ầm" vang lên giữa hậu viện yên tĩnh.

Phía xa đã có tiếng quát:

– “Ai đó?! Dừng lại!”

Một luồng kiếm khí quét tới từ bên phải.

Ngưu Nhân phẫn nộ:

– “Xía vô đầu bếp ta hả? Ăn chảo nè!”

Hắn không dùng pháp lực – mà lấy ngay chảo linh thạch nấu canh đang treo bên tường, vung lên đỡ lấy.

Keng!

Tiếng kim thiết vang dội. Kiếm khí bị chảo phản lại, làm đệ tử kia té ngửa.

– “Tiểu Hôi? Là người của Trương trưởng lão?”

– “Chảo của ta! Vô địch trong thiên hạ!” – Ngưu Nhân hét, quay đầu chạy tiếp.

Thử Nhất Nhược trên vai lắc lư, gào:

– “Chạy vòng trái, có lối tắt!”

Phía sau, tiếng còi báo động vang lên. Nội môn bắt đầu náo loạn.

Hai người lao qua vườn thuốc, đạp nát cả mấy bụi linh cúc và cỏ vong hồn quý giá. Đệ tử đang tưới nước trợn mắt chưa kịp chửi thì đã bị quét bay bởi... đuôi chảo.

Khi tới được cửa phụ, cả hai thấy Ô Đạo Nha đã chờ sẵn trong hình dạng... một cụ ông râu trắng bán chè.

– “Nhanh! Đường hầm phía sau bếp!” – hắn gắt.

Ba người chui qua cửa đá, chạy ngược xuống hầm rượu quán Thiên Lộ, vội đóng lại nắp ván trước khi tiếng đuổi tới.

Tim ai nấy đập thình thịch.

Một lúc sau, trong căn hầm, ba người ngồi thở như trâu cạn hơi.

– “Chuột... ngươi bảo là chỉ thăm dò nhẹ...” – Ô Đạo Nha rít qua kẽ răng.

– “Đệ chỉ... sờ sơ sơ!”

– “Sờ sơ sơ mà chạm tâm trận thì không phải sơ – mà là xơi đó!”

Ngưu Nhân vẫn ôm cái chảo, hôn nhẹ:

– “May mà có ngươi... bảo bối à... lần đầu tiên đầu bếp dùng ngươi làm pháp khí, ngươi không làm ta thất vọng.”

Cả ba ngồi im. Vài phút sau, Vương Hùng từ trên lầu đi xuống, sắc mặt bình tĩnh như đã biết mọi chuyện.

– “Lệnh phù chưa lấy được, nhưng các con đã tìm ra cách phá trận chưa?”

Cả ba lắc đầu.

– “Không cần. Ta sẽ đích thân đi.” – Vương Hùng thở ra.

– “Tối mai. Ta sẽ vào.”

Ánh mắt hắn ánh lên một tia lãnh đạm lạnh buốt – nhưng trong đó có cả… lửa.