Chương 232: Giả Hình Thành Trưởng Lão – Mắt Trời Soi Bóng Giả

Canh ba, trời âm nặng mây chì, đêm phủ kín như màn vải đen dày đặc.

Trong gian mật thất dưới quán rượu, Vương Hùng ngồi xếp bằng, ngón tay vẽ nhanh những phù văn phức tạp trong không khí. Linh khí quanh hắn rung lên nhẹ nhẹ, như đang hòa làm một với từng tia gió ngoài kia.

Trước mặt hắn là một hình nhân gỗ khắc theo dung mạo của Trương trưởng lão: râu dài, mũi trâu, bụng phệ.

Phía sau là ba đệ tử: Ô Đạo Nha, Thử Nhất Nhược và Ngưu Nhân – đều nín thở theo dõi.

Vương Hùng niệm thầm:

– “Giả Hình thuật – Dẫn Hồn Lập Dáng!”

Một tia kim quang từ mi tâm hắn bắn ra, nhập thẳng vào hình nhân. Cả người hắn rung lên một nhịp, rồi...

ẦM!

Một làn sương bao phủ lấy toàn thân. Khi tan đi, đứng trước ba đệ tử không còn là Vương Hùng – mà là Trương trưởng lão y như đúc, đến cả vết sẹo nhỏ bên cổ cũng hiện rõ.

Ngưu Nhân rùng mình:

– “Ta từng bị cái mặt đó hôn lên má. Giờ nhìn sư phụ như vậy... Lại nổi da gà toàn thân.”

– “Ngưu huynh im.” – Ô Đạo Nha gắt.

Vương Hùng mở mắt, giọng trầm khàn hệt Trương trưởng lão:

– “Ta sẽ vào thẳng kho chứa lệnh phù. Các con thủ sẵn trận ứng cứu – nếu ta không ra trước giờ Dần, kích hoạt Truyền Tống trận.”

Cả ba cúi đầu:

– “Tuân lệnh, sư phụ.”

Phía sau hậu viện nội môn, một cánh cửa đá hình tròn chầm chậm mở ra. Trước đó một khắc, Vương Hùng đã đứng sẵn bên ngoài, ánh mắt sâu thẳm, bước chân vững như núi.

Một đệ tử canh cửa ngáp dài:

– “Trương trưởng lão... người về sớm vậy ạ?”

– “Hừ, ta quên không lấy lệnh phù dự bị.” – Vương Hùng nghiêm mặt, tay phất nhẹ. Giọng nói, dáng đi... không một kẽ hở.

Tên đệ tử không nghi ngờ, lập tức cúi đầu:

– “Vâng, mời trưởng lão.”

Hắn bước vào, hành lang dẫn tới kho tối om. Không khí lạnh, nhưng không khó chịu – chính là thứ hàn khí từ Trận Thất Tinh.

Khi hắn đến gần chiếc rương, bảy ngôi sao bạc trên nắp rương sáng lên như đón chủ cũ.

– “Giả Hình thuật tầng sáu đủ để mô phỏng cả khí tức. Chỉ cần không có ai có thiên nhãn hay pháp bảo chiếu hình, sẽ không phát hiện.”

Hắn đặt tay lên trận, truyền vào một luồng linh khí trúc cơ trung kỳ.

Tách!

Một ngôi sao mở ra.

Rồi hai.

Ba.

Bảy ngôi sao... đều mở.

Nắp rương phát ra tiếng “cạch”, hé ra một khe nhỏ.

– “Thành công rồi.”

Vương Hùng lặng lẽ lấy ra một phù lệnh khắc long vân đỏ, cẩn thận gói vào túi trữ vật.

Nhưng đúng lúc hắn chuẩn bị đóng rương lại, một giọng nói nhẹ như gió cất lên sau lưng:

– “Trương trưởng lão... nay người dùng tay trái à? Trước giờ ta thấy người hay dùng tay phải cơ mà.”

Vương Hùng giật mình quay lại.

Một thiếu nữ áo lam, tuổi độ mười bảy, đứng dựa cột phía xa. Mắt nàng không to – nhưng sáng như gương, đồng tử khẽ xoay theo hình xoắn ốc.

– “Thiên nhãn…” – Vương Hùng thầm nghĩ. “Chết tiệt.”

Cô gái tiến lại, vẫn cười nhè nhẹ:

– “Hôm qua ta có trực lễ, thấy trưởng lão bị thương nhẹ ở cổ tay phải, không biết giờ đã khỏi chưa?”

Vương Hùng nén thở, vẫn giữ chất giọng trầm:

– “Khỏi rồi.”

Cô gái cúi đầu, nhưng ánh mắt như xuyên qua vỏ bọc:

– “Vậy sao? Nhưng khí tức hôm nay... có hơi khác.”

Một luồng linh quang tụ lại giữa hai mắt nàng – như một con mắt thứ ba mở ra giữa trán.

Thiên nhãn thực sự!

Vương Hùng không do dự nữa. Tay trái ném ra một viên phấn ngũ sắc, đồng thời giậm chân – vỡ sàn!

ẦM!

Phấn nổ ra, mù mịt cả gian kho.

Trong chớp mắt ấy, hắn xoay người, hóa thành một con giun đất chui tọt xuống đất – dùng Độn thổ – Thất Thập Nhị Biến – phối hợp với Giả Hình thuật, ẩn sàn nhà mà thoát.

Cô gái vẫn đứng nguyên chỗ, khẽ mỉm cười:

– “Không phải trưởng lão. Là một... kẻ có đạo tâm thú vị.”

Vương Hùng đáp xuống rừng trúc sau núi, hình dạng trở lại bình thường. Trán lấm tấm mồ hôi.

Truyền Toản trong tay chớp nháy.

– “Sư phụ? Người ổn chứ?” – Giọng Ô Đạo Nha vang lên.

– “Ổn. Có người phát hiện... nhưng không cản. Cô gái có thiên nhãn. Có thể không phải phe ác.”

Phía bên kia im lặng vài giây, rồi Thử Nhất Nhược thì thầm:

– “Sư phụ, người có chắc là... cô ấy không phải đang... say mê ‘chị đầu bếp’ mà giả vờ không lật mặt không?”

– “Im.” – Cả ba đồng loạt gắt.

Vương Hùng thở dài.

– “Lệnh phù đã lấy. Giờ đến lượt các con. Ngày mai... là thí nghiệm đầu tiên. Ta sẽ dẫn các con đột nhập Ngọc Tàng Động.”

Ánh trăng vỡ ra trên mặt suối. Đêm nay, trời yên. Nhưng dưới lòng núi... sóng ngầm đã bắt đầu chuyển động.