Giờ Sửu, canh tư, đêm không trăng.
Bốn bóng người quấn áo đen, dùng thuật Ẩn Hành do Vương Hùng đích thân truyền, luồn lách qua các bậc đá dẫn lên pháp đàn Hạo Chân Môn.
Ngọn núi chính chìm trong sương lạnh, im ắng như đã chết, nhưng Vương Hùng biết rõ – bên dưới lòng đất là một cỗ máy luyện hồn sống đang gầm rú.
Phía sau hắn, ba đệ tử theo sát, mỗi người đều mang theo một đạo cụ đặc biệt do sư phụ chế tạo: Chuột mang trận phù khắc run tay, Quạ mang sách phá trận, Trâu... đeo nguyên chảo sắt lên lưng.
– “Ngưu Nhân, một khi vào trong, con dẫn đầu – làm lá chắn.”
– “Dạ, sư phụ. Đệ tử sẵn sàng húc vỡ đầu ai cản.”
– “Chuột, phụ trách cảm ứng trận pháp. Quạ, phụ trách đạo phù – phá cấm.”
Ba người đồng thanh:
– “Tuân lệnh!”
Lối vào Ngọc Tàng Động nằm sau điện tế linh, ẩn trong một vách đá khảm đá quý. Vương Hùng lấy ra phù lệnh đỏ, đưa lên chạm vào tâm thạch long vân.
ẦM!
Một vòng sáng xoáy rộng ba trượng hiện ra, giống như một cánh cửa xoay ngầm giữa lòng đất. Không gian phía sau vang lên tiếng va đập của xích sắt, cùng tiếng gầm gừ trầm thấp – không phải thú, mà là thú đã hóa oán linh.
– “Đi.” – Vương Hùng ra hiệu.
Bốn người lướt vào. Cánh cửa đá khép lại phía sau, như nuốt họ vào bụng quỷ.
Bên trong Ngọc Tàng Động, ánh sáng lờ mờ từ các viên dạ minh châu cắm rải rác trên tường không đủ xua tan hơi lạnh. Khí âm nặng nề, tựa như bùn đặc quánh, đè lên thần thức.
Hai bên hành lang là những lồng sắt, bên trong nhốt đủ loại yêu thú: từ Viêm Hầu – khỉ lửa gầy trơ xương, đến Thủy Quy – rùa nước không còn mai, Cửu Vỹ Hồ chưa hoàn hình, Bức Dạ Tộc bị khoét mắt...
Ngưu Nhân đi đầu, mắt đỏ rực.
– “Chúng nó... từng là huynh đệ đồng tộc.”
Vương Hùng đặt tay lên vai hắn:
– “Chúng ta sẽ đưa họ ra.”
Tiếng gầm đầu tiên vang lên khi họ bước vào Tầng 1 – nơi đặt ba trận cấm: Phong Huyết Trận, Tĩnh Hồn Trận, và Khóa Căn Cấm.
– “Chuột!” – Vương Hùng ra hiệu.
Thử Nhất Nhược quỳ gối sát đất, rút ra một la bàn âm dương, xoay ba vòng, lắng nghe tiếng “két két” trong không khí.
– “Phong Huyết Trận là giả – nhưng Tĩnh Hồn Trận là thật. Lấy hồn làm mồi, ai đi qua mà tâm loạn... sẽ bị hút linh trí.”
Ô Đạo Nha bước ra, mở sách da thú, đọc chú văn, chép lại bằng máu linh hạc.
Một làn khói tím nổi lên – hình thành Hồn Mục Phù, dán lên trán từng người.
– “Phù này chỉ giữ được ba mươi hơi thở. Phải vượt nhanh.” – hắn nói.
Cả nhóm lướt qua như gió. Một tiếng “vù” nhẹ thổi qua tai – chính là tầng Tĩnh Hồn đang cố kéo tâm thức bọn họ xuống vực mơ hồ.
Ngưu Nhân suýt khựng lại – trong thoáng chốc hắn thấy mình đang đứng giữa đồng cỏ, mẹ trâu đang gọi…
– “Tỉnh!” – tiếng quát của Vương Hùng vang như sấm.
Ngưu Nhân cắn răng, lướt tiếp.
Qua trận.
Tầng 2 – lồng thú chính.
Ở đây có ba lồng lớn nhất, bên trong là:
Long Miêu – giống hổ rồng có vảy xanh, bị siết chặt bởi xích vàng.
Tiểu Giao – rắn nước có sừng, thân đầy thương tích.
Yêu Ảnh Hầu – vượn đen biết nói tiếng người, đôi mắt vẫn còn sáng.
Yêu Ảnh Hầu nhìn thấy Vương Hùng, mắt mở to:
– “Là... Ai… cứu ta… tộc ta đời đời ghi nhớ
Vương Hùng không nói, tay vung kiếm khí nhẹ như lông – Cắt đứt khóa Cấm Linh, mở khóa ba lồng.
Chuột và Quạ đưa Đan Dưỡng Hồn cho từng con.
Long Miêu gầm lên, cúi đầu:
– “Ân cứu mạng... ghi nhớ.”
Giao và Hầu cũng đồng loạt cúi đầu.
Vương Hùng gật nhẹ:
– “Hãy chờ. Ta sẽ đưa các ngươi ra ngoài. Nhưng trước hết…”
– “Phải xóa sạch mọi thứ của cái động ác này.”
Tầng 3 – khu thí nghiệm.
Hắn vừa bước chân vào, liền thấy một quả cầu thủy tinh khổng lồ chứa bên trong một phôi thai đang lớn lên – có sừng, có vảy, có mảnh da của tám loài yêu.
Ô Đạo Nha nhìn mà tay run:
– “Chúng... đang cố tạo ra... một loại yêu thú lai... để điều khiển theo ý con người.”
Vương Hùng siết nắm tay.
– “Kết thúc ở đây.”