ẦM!
Căn phòng đá rung chuyển. Dưới chân bốn thầy trò, pháp đài thủy tinh chứa phôi yêu thú nổ tung thành trăm mảnh, vỡ vụn như giấc mơ bệnh hoạn bị đập tan.
Mảnh da vảy rồng, huyết hạch Bức Dạ, xương sườn Giao Long… tất cả hóa thành tro bụi.
Ngưu Nhân vung chảo đập vỡ đài phụ, hét lớn:
– “Cho đáng cái tội lấy lông đuôi ta đi chiết xương tạo linh!”
Ô Đạo Nha nhanh tay ném ra mười đạo phù dẫn – dán vào từng trận cơ khống chế yêu thú xung quanh.
Vương Hùng niệm quyết, tay vẽ nhanh mười hai đạo văn lên không:
– “Giải Phong Ấn – Mở Tù Cấm – Dẫn Linh Đồ!”
ẦM! ẦM! ẦM!
Từng chiếc lồng sắt khổng lồ gãy đổ.
Hơn ba mươi yêu thú đồng loạt gầm rống: Long Miêu, Bức Dạ, Thủy Quy, Viêm Hầu, Tứ Vỹ Hồ… thân thể thương tích đầy mình nhưng ánh mắt đều sáng bừng.
Vương Hùng quát:
– “Ai còn đi được – theo ta rút lui! Ai không đi được – nằm lại, ta sẽ quay lại đón!”
Giao Long gầm nhẹ:
– “Cả vùng này đã nát. Nếu các ngươi không chặn được đường lên, tất cả sẽ bị phong tỏa.”
Thử Nhất Nhược quay sang:
– “Vậy… phải đi đường huyệt cổ phía sau động – lối cũ của yêu đạo ngày trước!”
Vương Hùng gật đầu:
– “Tốt. Ngưu Nhân dẫn đội chính. Quạ đi hậu. Chuột – tiếp tục dò trận. Ta cản đường.”
Bọn họ xếp thành đội hình rút lui – nhưng vừa ra khỏi động thì...
ẦM!
Không gian rung chuyển.
Một lão giả mặc pháp bào tím, tóc dài xõa sau lưng, ánh mắt như hai hồ sâu không đáy, tay cầm huyền linh trượng, xuất hiện giữa sương.
– “Kẻ nào… phá Ngọc Tàng Động?”
Không cần hỏi tên.
Đó là Huyền Dung chân nhân – một trong tam trưởng lão Hạo Chân Môn, Nguyên Anh trung kỳ.
Không khí đột ngột lạnh xuống, như hàng trăm tảng đá đổ ập lên lưng từng người.
Yêu thú phía sau run rẩy. Tứ Vỹ Hồ chưa hoàn hình ngã quỵ.
Vương Hùng bước lên, chắn trước đám đệ tử và yêu tộc, trầm giọng:
– “Kẻ phá… là ta.”
Huyền Dung quét mắt một vòng:
– “Vì yêu thú mà phản đạo? Phàm nhân mà học yêu lý? Ngươi... có biết hậu quả?”
Ngưu Nhân định xông lên, nhưng Vương Hùng giơ tay chặn lại.
– “Không cần lý luận với kẻ xem sinh mạng là tài liệu. Chúng ta đi.”
– “Ngươi tưởng có thể rút lui?” – Huyền Dung nâng trượng lên.
Nhưng ngay khi lão chuẩn bị giáng pháp ấn…
Một giọng nữ nhẹ vang lên:
– “Huyền Dung trưởng lão, dừng tay.”
Từ phía rừng tre, cô gái thiên nhãn bước ra. Áo lam phấp phới, ánh mắt xoáy vào từng người.
Huyền Dung nhíu mày:
– “Tiểu Hinh? Sao ngày ở đây?”
Nàng không trả lời, chỉ nhìn thẳng Vương Hùng – lúc này đã khôi phục hình dạng, mồ hôi lấm tấm nhưng ánh mắt vẫn sâu lắng.
– “Ngươi tên gì?”
Vương Hùng không đáp.
Tiểu Hinh lẩm bẩm:
– “Linh khí không tà, sát ý không vấy máu, nhưng… đạo tâm lại không giống người thường. Trong lòng ngươi… không chỉ có một mục tiêu.”
Vương Hùng đáp khẽ:
– “Có thì sao?”
Nàng không cười, cũng không tức. Chỉ nói:
– “Vì có thứ đạo tâm đó... ta không ngăn các ngươi. Nhưng cũng không giúp. Chỉ cảnh báo...”
Ánh mắt nàng chuyển sang phía Huyền Dung:
– Nể mặt tộc ta, để cho bọn hắn đi
Mặt ai nấy biến sắc.
– “Nếu không rút nhanh… tất cả sẽ bị xóa tên.”
Vương Hùng gật đầu, vung tay.
– “Rút!”
Cả nhóm nhanh chóng lao về phía sau núi, dẫn theo đoàn yêu thú thương tích.
Gió thổi rít qua rừng, ánh sáng đầu tiên của bình minh vừa ló dạng.
Tiểu Hinh đứng yên nhìn theo, khẽ lẩm bẩm:
– “Một ngày nào đó... người ta sẽ gọi ngươi bằng một cái tên. Không phải yêu. Không phải người. Mà là…”
Nàng im lặng.
Phía chân trời, một vệt mây sáng lướt ngang.