Chương 236: Một Lời Giao Thủ – Bát Tộc Hộ Đạo

Gió lặng.

Khói bụi sau trận đại phá Ngũ Thể Đồng Tâm còn chưa tan, thì Huyền Dung chân nhân – một trong tam trưởng lão Hạo Chân Môn – đã hạ xuống giữa pháp đàn. Lưng thẳng như kiếm, ánh mắt lạnh như băng sơn vạn trượng.

Y nhìn Vương Hùng đứng giữa trời, chậm rãi nói:

– “Ngươi chỉ là một tên tu sĩ kết đan sơ kỳ. Trong mắt ta… chẳng khác gì sâu kiến.”

Vương Hùng không né tránh, ánh mắt bình thản:

– “Ngươi nói đúng.”

– “Ta chỉ là kết đan. Còn ngươi là Nguyên Anh. Khoảng cách như vực sâu với đỉnh núi. Trước mắt ngươi… bọn ta đúng là sâu kiến.”

Gió thổi nhẹ. Lá trúc bay ngang giữa hai người.

Nhưng ngay khi Huyền Dung còn đang mỉm cười khinh bỉ…

– “…nhưng ngươi có từng nghĩ… nếu sâu kiến tụ thành bầy đàn thì sao?”

Vừa dứt lời.

ẦM!!!

Tám đạo ánh sáng đồng loạt giáng xuống từ bốn phương tám hướng. Mỗi một người – khí thế rung trời, bước ra từ hư không – tám tộc trưởng yêu tộc, toàn bộ đều là Nguyên Anh kỳ.

Tiếng gầm vang vọng:

– “Có bọn ta… thì ngươi còn dám gọi là sâu kiến không?!”

Một người toàn thân là hắc bào, đuôi rắn ngẩng cao: Xà Linh Tộc.

Một người như được điêu khắc từ băng sương: Hạc Sương Tộc.

Một người thân hình to lớn như núi, lưng mọc gai vàng: Hổ Văn Tộc.

Một người khoác áo vảy bạc, tay cầm giáo dài, cưỡi nước đến như thần linh: Ngư Nhân Tộc.

Ba người khác – Thiển Điện Tý, Bức Dạ, Thủy Ốc Tộc – lần lượt đáp xuống ba trụ của pháp đàn, ánh mắt hừng hực sát khí.

Người cuối cùng – nhẹ như khói, nữ nhân mặc áo tím, có chín chiếc đuôi lay động như dải ngân hà – chính là tộc trưởng Mị Hồ Tộc.

Nàng tiến đến, không nói không rằng, đứng chắn trước mặt Vương Hùng.

Truyền âm thẳng vào thần thức hắn:

– “Tiểu tử… ngươi khá lắm. Trên người ngươi… có khí tức con cháu Mị tộc ta.”

Vương Hùng giật mình, không đáp.

– “Còn nữa… ngươi có hơi thở rất mờ nhạt của người quen cũ – anh họ ta, Cửu Vĩ Yêu Hồ Thanh Nguyệt – thuộc chi khác động nhưng chung huyết mạch.”

Vương Hùng khẽ cúi đầu, truyền âm lại:

– “Năm xưa có một lão cửu vĩ... tự xưng Thanh Nguyệt tán nhân. Dạy ta tu hành sơ khai, không cho gọi sư phụ, bắt gọi ‘lão tổ’.”

Mị hồ tộc trưởng hơi nhướn mày, bật cười:

– “Lão ấy xưa giờ kiêu căng nhất Mị giới… lại dạy một nhân tộc? Quả là nhân quả kỳ duyên.”

Nàng nghiêng đầu, khẽ thì thầm:

– “Nếu lão ấy bắt ngươi gọi lão tổ… thì từ nay, ta cũng là lão tổ của ngươi.”

Dứt lời, nàng xoè tay, kết ấn bảo vệ sau lưng Vương Hùng bằng Vĩ Ảnh Thất Trùng Thuẫn – bảy tầng chắn do chín đuôi biến hóa thành, xoay như trận đồ.

Huyền Dung nheo mắt:

– “Hừ, các ngươi… toàn là yêu quái phản nghịch.”

Xà Linh Tộc trưởng cười khẩy:

– “Thế ngươi xem giết yêu thú lấy máu, lột da luyện trận là chính nghĩa à?”

Ngư Nhân quát:

– “Bao năm nay nhẫn nhục… hôm nay một trận sạch máu!”

– “TIẾN!”

Tám đại tộc trưởng – đồng loạt xuất thủ.

– Xà Linh phun “Ngũ Độc Hỏa Liên” đốt cháy bức tường kim cương hộ tông.

– Hổ Văn nện “Văn Sát Trấn Thiên” – từng chữ “TỘI” như đập vào lòng đất, bẻ gãy trụ chính sơn môn.

– Thiển Tý điện tung “Thiểm Trảo Cửu Sát” – móng vuốt dài mười trượng, xé đôi đại điện tổ sư.

– Hạc Sương phóng “Băng Vũ Thiên Trần” – từng mũi băng như xuyên từ thiên thượng, đóng băng trận đạo.

– Ngư Nhân hóa đao nước, mở “Bạch Lãng Đoạn Hồn” cắt vỡ mạch linh dưới lòng núi.

– Bức Dạ và Thủy Ốc phối hợp mở “Huyền Âm Loạn Hồn Trận” khiến nội môn loạn pháp, đệ tử tự tấn công lẫn nhau.

Riêng Mị Hồ tộc trưởng đứng trên không, cả chín đuôi tỏa hào quang tím, đọc chú:

– “Ảo Huyễn Thiên Y – Tâm Loạn Cửu Biến!”

Toàn bộ đệ tử dưới Nguyên Anh... mất đi khả năng phân biệt thật giả.

Chỉ có Vương Hùng, đứng giữa cơn lốc – bình tĩnh như một ngọn cỏ trong gió lớn.

– “Tà lý? Không.”

Hắn nhếch môi.

– “Chúng ta... chỉ đang giúp thiên đạo trở về đúng vị trí của nó.”