Chương 237: Lui Một Bước – Bắt Đầu Đại Chiến

Giữa tiếng gầm trời, pháp trận nứt toác, không gian méo mó vì linh lực va chạm, Vương Hùng bước tới trước, linh lực kết đan gầm gào trong đan điền, áo bào phất mạnh như sắp tung ra sát chiêu.

Hắn muốn chiến.

Muốn đứng ngang hàng với những người hắn đã dẫn vào cuộc.

Nhưng một bàn tay nhẹ đặt lên vai hắn – mềm như tơ, nhưng chặn đứng được toàn bộ linh lực đang dâng trào.

Là Cửu Vĩ Mị Hồ tộc trưởng.

Nàng lắc đầu, nhẹ giọng nhưng đầy uy nghi:

– “Tôn tử của ta… ngươi đã làm đủ rồi.”

Vương Hùng ngạc nhiên:

– “Tôn… tử?”

Cửu Vĩ khẽ gật:

– “Ngươi mang huyết mạch chi xa của Mị Hồ tộc, lại có đạo pháp Thanh Nguyệt truyền lại. Đối với ta – ngươi chính là con cháu. Ngươi giải cứu đồng tộc ta, dẫn các tộc thoát khốn, vạch trần âm mưu Hạo Chân Môn… như vậy là đủ.”

Ánh mắt nàng chuyển lạnh như băng tuyết ngàn năm:

– “Nhưng trận chiến này… vượt khỏi tầm của ngươi. Lui đi.”

Bàn tay đẩy nhẹ.

Vương Hùng giật lùi ba bước, định phản kháng – nhưng bị một luồng yêu lực mềm mại khóa tứ chi, chỉ có thể đứng nhìn.

Phía sau hắn, Thử Nhất Nhược, Ô Đạo Nha, và Ngưu Nhân cũng thở ra nhẹ nhõm – rồi cùng nép sau lưng sư phụ, ánh mắt dán vào chiến trường như sắp lao vào… nhưng không dám vượt qua ánh mắt của Cửu Vĩ.

ẦM!!

Một tia sáng xé trời – mở đầu cho trận chiến đỉnh cao giữa 8 tộc trưởng Nguyên Anh kỳ và 5 trưởng lão trấn sơn Hạo Chân Môn.

Hổ Văn Tộc trưởng gầm vang, thân hình to lớn như núi, vung “Thú Văn Thần Chưởng” đập xuống – đất đá nứt vỡ, tạo chưởng ấn chữ “SÁT” rộng hơn mười trượng.

Đối đầu là Lạc Dương chân nhân, chuyên tu nhục thân pháp, một quyền nghênh tiếp “Huyền Bích Quyền Lực” – da thịt hóa kim cang, khí tràn như núi lở.

Hai người va vào nhau như hai thiên thạch. Cả pháp đàn rung chuyển.

Ở cánh Đông – Thủy Ốc Tộc trưởng mở "Huyền Âm Hải Kết", triệu gọi hàng nghìn vỏ sò bay lên thành lốc xoáy hút linh khí xung quanh.

Đối diện là Ngọc Kỳ chân nhân, người điều khiển “Thiên Linh Quang Trận” – bày trận giữa không trung, từng đạo phù bay ra như hoa tuyết.

Thủy trận gặp linh quang, sinh ra phản chấn bùng nổ – ánh sáng và nước hòa quyện, thắp sáng nửa bầu trời.

Ở phía Tây, Xà Linh Tộc trưởng uốn lượn trên không, ảo ảnh nối nhau như vũ điệu. Từ đuôi rắn phóng ra “Ngũ Độc Hóa Liên” – hoa sen năm màu xoay tít, mỗi cánh tỏa ra một loại độc: tan huyết, tê liệt, băng hỏa, quỷ hồn, phản thuật.

Trưởng lão đối diện – Từ Âm đạo nhân – tung ra “Tịnh Hỏa Dẫn Linh”, hỏa diệm màu trắng tinh khiết, có thể thiêu sạch tạp niệm và tạp độc.

Hai thế lực xung khắc đụng nhau, nổ thành những vòng độc khí rực sáng – như pháo hoa trong địa ngục.

Trung tâm, Mị Hồ tộc trưởng bước đi như múa.

Chín chiếc đuôi mở ra như trận pháp, mỗi đuôi phóng ra một đạo thuật khác nhau – “Ảo Tâm Trảm Ảnh”, “Mộng Ảnh Vô Thường”, “Tịch Ảnh Nhiếp Hồn”…

Đối thủ nàng là Huyền Dung chân nhân – Nguyên Anh trung kỳ, tay cầm "Ngũ Sắc Tâm Trượng" – một pháp khí trấn tông, vừa tấn công vừa phòng thủ.

Mị Hồ xuất chiêu như múa – nhẹ, mơ hồ, phi thực. Nhưng mỗi lần trượng đánh vào ảo ảnh, linh lực của Huyền Dung lại bị hao tổn.

– “Thực trong ảo, ảo trong thực. Yêu hồ – đúng là thiên sinh khắc chế tâm ma.”

Ở phía Nam, Bức Dạ Tộc trưởng dang rộng cánh, tung ra “Vạn Âm Loạn Thính”, âm ba xuyên não, khiến đất trời như bị bóp méo.

Đối diện là Âm Minh chân nhân, pháp tu chuyên về hồn niệm, giăng ra “Hồn Giới Phong Tỏa” – âm dương xoay chuyển, hư thực lẫn lộn.

Tiếng dơi – tiếng chuông – tiếng niệm – tất cả hòa vào nhau thành một cơn sóng tràn điên cuồng.

Ngư Nhân Tộc trưởng vung tay, dẫn ra “Thủy Tinh Chi Tâm”, hóa thân thành thủy long bay lượn giữa mưa biển.

Vân Tiêu chân nhân tung ra “Lôi Ảnh Phá Ngục”, hàng vạn tia điện giáng xuống, đan xen với thủy khí thành lồng giam sấm sét.

Thủy – Lôi tương khắc, nhưng cũng tương sinh, làm chiến trường trở nên rối loạn như thiên tai.

Ở một góc khác, Thiểm Điện Tý Tộc trưởng lướt nhanh như chớp, thân ảnh phân thành bảy, tám đạo, thi triển “Điện Bộ Liên Hoàn” đánh lén khắp nơi.

Cử Trúc đạo nhân dựng lên “Vạn Vọng Tâm Nhãn”, mỗi nhãn quan là một cạm bẫy linh lực.

Tốc độ đấu trí – giữa sấm sét và trí tuệ.

Cuối cùng, Hạc Sương Tộc trưởng – lưng cõng kiếm xương trắng, phất tay triển khai “Sương Linh Bạch Hạc Trận”, từng đạo hàn phong sắc bén như châm.

Băng Nhai chân nhân cười lạnh, dựng ra “Hàn Băng Ngũ Tuyệt”, lấy băng kháng băng – hàn ý thấu xương, nhưng không át nổi phong độ bạch hạc ngạo tuyết.

Từ trên cao nhìn xuống – tám cặp đấu như tám hành tinh va chạm, kết giới trời đất bị xé toạc thành từng mảnh sáng.

Khí tức giao chiến quét qua pháp đàn khiến đệ tử Hạo Chân Môn vỡ đan, nát khí, điên loạn.

Chỉ có một nơi vẫn vững như bàn thạch.

Chỗ Vương Hùng và ba đệ tử đứng.

Cửu Vĩ đứng chắn trước họ, lưng thẳng, chín đuôi nhẹ nhàng lay như mây.

– “Lui lại không phải là nhát gan.”

– “Mà là để chuẩn bị cho trận chiến lớn hơn.”