Chương 239: Mây Đen Dậy Núi – Sơn Thần Xuất Thế

ẦM! ẦM! ẦM!

Mỗi lần chiêu pháp của bọn Nguyên Anh kỳ va vào nhau, trời đất lại nổ rung như sấm gào.

Sấm thật sự đã kéo tới.

Từng đợt lôi vân đen kịt dồn về từ tứ phương bát hướng, tụ trên không trung đại điện Hạo Chân Môn – một đỉnh núi vốn nổi danh “linh địa trong sạch,” giờ như biến thành địa ngục mây đen.

Dưới chân núi, cách hơn trăm dặm, là một thành trì nhỏ tên Tường Vân Trấn.

Người dân nơi ấy từ lâu đã quen với ánh sáng huyễn hoặc trên trời xa, nghĩ rằng đó là dấu hiệu của thần tiên luyện pháp. Nhưng hôm nay…

– “Trời… sao lại đen đặc thế này?”

– “Gió mạnh quá! Mây kéo thành vòi rồng rồi!”

– “Mưa lớn rồi! Mau khóa cửa, dập lửa!”

Tường Vân Trấn như bị đẩy vào một cơn bão không tên.

Mưa trút xối xả. Sấm giật. Sét xé bầu trời.

Một phụ nữ vừa bế con vừa đóng cửa, nhìn lên đỉnh núi xa:

– “Tiên nhân đánh nhau gì mà đến dân thường cũng suýt mất mạng thế này…”

Dưới lòng đất, khí linh rối loạn. Mạch nước bị vỡ. Dư chấn từ mỗi đòn đánh của yêu tộc – chính đạo đập vào mạch linh địa, khiến đất nứt, lũ tràn, sóng thần nhỏ kéo lên từ hồ đá.

Phía xa hơn, trên đỉnh những môn phái nhỏ như Cô Đằng Sơn, Thái Linh Tự, Địa Thanh Đạo Viện…

Từng vị trưởng môn ngồi yên sau cửa đá, ánh mắt dõi theo mây đen ngập trời, nhưng không ai nhúc nhích.

– “Chờ đi. Bên nào sắp thua sẽ để lộ tử huyệt. Lúc đó, chỉ cần xông vào… là gom được pháp bảo, linh thạch, thậm chí cả tông phả.”

– “Yêu tộc thua thì gom xác luyện đan. Chính đạo thua thì lấy hết trận pháp.”

– “Ai thắng ai bại đều ảnh hưởng đến dân chúng bình thường"

Lời cuối cùng là của chưởng môn Thái Linh Tự, giọng đều như tụng kinh.

Than ôi… cái gọi là “chính đạo”, cuối cùng cũng chỉ là ngồi nhìn máu chảy mà tính toán lợi lộc.

Phía trên đỉnh núi, Vương Hùng đứng bất động giữa trận gió loạn.

Hắn không quay đầu lại. Nhưng hắn nghe thấy – tiếng khóc, tiếng gọi, tiếng cầu nguyện từ dân làng xa.

Hắn thấy – từng dãy nhà gỗ gãy đổ, mái tranh tốc lên theo gió, ruộng đồng chìm trong nước.

Hắn – không thể làm ngơ.

– “Nếu đã không ai muốn là người đúng… thì ta sẽ là kẻ nghịch lại càn khôn một lần.”

Vương Hùng hạ thấp thân, đôi tay liên tục biến đổi thủ ấn, kết từng đạo pháp quyết phức tạp. Mỗi lần ấn kết xong, linh khí trong người như bị hút mất một phần, dâng lên chấn động quanh thân thể.

Đôi tay hắn không múa – mà thi pháp.

Nhanh. Liên hoàn. Chuẩn xác.

Động tác vừa dứt, chân phải đạp mạnh xuống đất, mặt đất rung lên một vòng lan âm thanh trầm đục.

Cổ ngữ tuôn ra từ miệng hắn – thanh âm như chuông đồng trong sơn cốc:

– “Thất Thập Nhị Biến – Thỉnh Tiên Phép!”

– “Sơn thần nơi đâu, mau mau hiện thân, nghe ta điều khiển!”

ẦM!!

Mạch đất nứt ra, linh khí hội tụ thành một xoáy sáng đất vàng, rồi hóa thành hình dáng Sơn Thần Dãy Thiên Ảnh bước lên khỏi lòng đất, vầng trán đầy uy nghi nhưng ánh mắt có phần kinh hãi.

Ông cúi người:

– “Thượng tiên có việc gì dạy? Dù chiến trường này… sợ rằng sơn thần như ta không chịu nổi.”

Vương Hùng gật nhẹ, rút từ túi trữ vật ra ba bình đan dược:

– “Đây là Nguyên Khí Phục Địa Đan – ta tự luyện chế khi còn ở Ngũ Tinh Môn. Mỗi viên có thể phục hồi một đoạn mạch núi hư hại.”

– “Ngươi nhận lấy, mau huy động toàn bộ các dãy núi ngươi cai quản – trồi lên chắn trước Tường Vân Trấn. Không được để dân chúng chịu thêm một giọt mưa, một cơn chấn động nào nữa.”

Sơn Thần giật mình, nhìn bình đan như nhìn thần dược.

– “Lệnh này… ta tuân!”

Ông hóa thành một luồng ánh sáng đất vàng, chui xuống lòng núi.

Chỉ một khắc sau – từ lòng đất, các dãy núi nhỏ bắt đầu chuyển động, trồi lên như sống, tạo thành một vành đai đá chắn toàn bộ gió bão, sóng thần và dư chấn lại.

Tường Vân Trấn – đang chìm trong mưa – đột nhiên gió ngưng, nước lùi.

Người dân đồng loạt thò đầu ra khỏi cửa.

– “Ơ? Sao tự nhiên… mưa ngưng rồi?”

– “Đất cũng không rung nữa…”

Một cụ già lặng lẽ quỳ xuống đất, cúi đầu:

– “Là… tiên nhân cứu chúng ta rồi.”

Trên đỉnh núi, Vương Hùng thở dài. Ánh mắt hắn dõi vào chiến trường.

– “Một trận đánh như thế này… không thể không đổi lại bằng máu.”

– “Nhưng ít nhất… đừng là máu của dân thường.