Chương 262 – Hỏa Sinh Thổ Khắc, Vô Hình Phá Trận

Gió rít qua tầng mây đỏ rực, bụi đất từ các tảng đá bị nổ tung vẫn còn lơ lửng trong không khí như tro tàn chiến trận chưa chịu tan. Trên mặt đất nứt toác, ba bóng người xoay quanh nhau như xoáy lốc sinh tửVương Hùng bản thể, phân thân thứ ba, đối đầu với Sư Yêu và Tượng Yêu.

Sắc mặt hai đại yêu bắt đầu nghiêm lại.

“Không ngờ hắn giữ thế cân bằng được tới giờ…” – Tượng Yêu nhếch mép, rồi rút từ sau lưng ra một đôi ngà voi sáng bóng như kim loại, khắc đầy phù văn cổ. “Nhưng ngươi đã quên, ta là Voi Sát Địa – ngà ta… từng chém rụng Mộc Vương rừng Vân Thú.”

Hắn gầm lên, cả mặt đất rúng động. Hai chiếc ngà voi phát sáng, hóa thành lưỡi liềm bạc, chém xuống phân thân thứ ba của Vương Hùng. Mộc ấn đang vận chuyển lập tức rụng rời, dây leo bị cắt sạch như rau héo dưới lưỡi dao sắc bén.

ẦM!!

Phân thân dính trọn một kích, lưng tóe máu, bay ngược hơn mười trượng, rơi xuống va nát cả mảng đất.

“Hộc...!” – Phân thân khạc ra một ngụm máu, sắc mặt tái nhợt.

Sư Yêu không bỏ lỡ thời cơ, tung ra Liệt Phách Kim Quyền về phía bản thể Vương Hùng. Vương Hùng giơ Hỏa ấn chắn lại, nhưng... vừa chạm đòn, luồng đất ngầm do Tượng Yêu bày sẵn hút sạch linh lực từ hỏa ấn của hắn.

“Hỏa sinh Thổ.” – Tượng Yêu gằn giọng. “Ngươi đánh lâu, chẳng qua đang nuôi ta mạnh hơn.”

ẦM!! – Vương Hùng bị đánh bật lùi, hai chân cày rãnh sâu dưới đất, vai áo cháy sém, hỏa khí rối loạn.

Phía trên đỉnh đá, ba đệ tử tái mặt.

“Không ổn rồi!” – Ngưu Nhân lẩm bẩm, nắm chùy siết chặt.

“Lẽ nào... sư phụ thất thủ?” – Ô Đạo Nha cau mày.

“Không thể nào…” – Thử Nhất Nhược nhìn chằm chằm không chớp mắt. “Sư phụ… chắc chắn còn chiêu.”

Phân thân thứ hai vẫn đứng đó, tay cầm Hồ Tâm Kính, ánh mắt không giao động. Hắn đã biết... đây chính là giai đoạn Vương Hùng chờ đợi.

Dưới đất, hai Vương Hùng cùng lùi về, khí tức hỗn loạn.

Tượng và Sư Yêu gầm vang:

“Chỉ là Kết Đan sơ kỳ, lại muốn cùng lúc địch hai chúng ta?!”

Nhưng lần này, khi họ lao lên... họ cảm nhận được cái gì đó. Rất nhỏ. Nhưng rõ ràng.

Áp lực... tăng.

Sư Yêu khựng lại một nhịp:

“Khí tức... mạnh hơn chút rồi?!”

Tượng Yêu nhíu mày:

“Hắn… nâng tu vi sao?”

Vương Hùng cười nhạt, không đáp. Hắn vừa lặng lẽ nâng hỏa lực lên một nấc, khí thế vẫn y như cũ, nhưng từng đòn bắt đầu có độ nén, độ bén và dư âm mạnh hơn.

Phân thân thứ ba cũng đứng dậy, lưng vẫn loang máu, nhưng tay đã kết lại Mộc ấn mới, tinh diệu hơn, linh động hơn. Các dây leo mọc ra giờ mảnh hơn, nhưng bám sâu hơn, uốn lượn theo từng khe đất, không bị chặt ngay nữa.

Cuộc chiến tiếp tục, như hai bánh răng nghiến vào nhau, mỗi vòng càng thêm ma sát.

Sư Yêu ra quyền, Hỏa ấn của Vương Hùng đỡ đòn, nhưng lần này, lửa xoắn như hỏa lôi, nổ tung mỗi lần chạm, khiến Sư Yêu liên tục bị chấn động ngực trái.

Tượng Yêu dùng ngà tấn công phân thân, nhưng dây leo bắt đầu mọc lên từ chính vết máu của phân thân, như rễ ăn mòn thổ khí, khiến bước tiến của hắn bị chậm lại.

Tượng Yêu nghiến răng:

“Không đúng! Cảm giác như mỗi lần chúng ta tưởng sắp hạ được hắn… hắn lại mạnh thêm một đoạn!”

Sư Yêu gầm lên:

“Không phải tưởng! Mà là thật! Hắn đang từng bước nâng cảnh giới!”

“Hắn chơi trò gì vậy?!”

Vương Hùng thầm nghĩ:

“Chênh lệch giữa sơ kỳ và trung kỳ, nếu tung ra một lần sẽ làm chúng chạy. Nhưng từng bước tăng lên… thì sẽ khiến chúng sa lầy trong ảo tưởng chiến thắng.”

“Muốn dạy đệ tử – thì phải tạo hoàn cảnh chân thật.”

Cuối chương, Sư Yêu và Tượng Yêu thở hổn hển, tuy vẫn còn khí thế, nhưng bước tiến đã giảm hẳn nhịp, ánh mắt đã có một tia do dự.

Phân thân thứ ba dù bị thương vẫn chiến, còn phân thân thứ hai vẫn nắm kính như kẻ đứng ngoài số mệnh.

Vương Hùng bản thể nhắm mắt trong một nhịp ngắn, khí tức trong người lại tăng thêm nửa phần, vẫn nằm trong sơ kỳ – nhưng đã là đỉnh sơ kỳ.

“Chút nữa thôi...” – hắn thì thầm.

“Các ngươi... sẽ bị thành món voi rừng nướng và sư tử nướng”