Sống chết có số (2)

Hạo Dương chĩa mũi kiếm về phía chúng, lưỡi kiếm phủ một lớp hàn băng lạnh giá. Hắn vuốt nhẹ lưỡi kiếm trên lòng bàn tay trái, cảm nhận độ sắc bén. Một kích kiếm lao đến, xé toạc không gian.

“Hàn Niệm Kiếm Kỹ Quyết: Đệ nhất quyết - Hàn Nguyệt Phá Vân” (kiếm chiêu tập trung vào sự nhanh nhẹn, kiếm khí lạnh lẽo xuyên qua như trăng xé mây).

Hai kẻ kia không ngờ tới tình huống này, vội vàng thi triển thế quyền phòng thủ.

“Mạc gia đệ nhất quyền: Sơn Hà Quyền - Sơn Thiên Chấn Uy” (quyền thế núi non trùng điệp như tụ lại thành bức tường bảo vệ).

Một chiêu kiếm bay đến, một đường kiếm xuyên qua, một vầng trăng mờ ảo hiện ra sau màn mây lạnh giá. Bóng núi vỡ nát, bức tường quyền khí vỡ vụn thành trăm mảnh rồi tan biến.

Hai kẻ kia bị một kích tất sát chí mạng xuyên qua bụng, hàn khí lạnh lẽo lan từ vết thương đến tận tâm trí. Chúng ngã nhào ra sau, tay vô vọng vươn lên trời. Máu từ miệng tuôn trào xuống đất, mắt trợn trừng kinh hãi.

Máu tuôn ra bị hàn khí đóng băng, hóa thành những đóa hoa băng kỳ dị mọc lên từ cơ thể. Cảnh trăng mờ ảo trong màn mây lạnh giá bỗng có những bông tuyết nở rộ giữa nhân gian, thật đẹp.

Mộc Đăng lúc này kinh hãi tột độ, mắt không chớp, miệng run rẩy theo bản năng. Y biết điềm chẳng lành, chỉ còn biết bỏ chạy…

Hắn nắm chặt lòng bàn tay, khiến hàn khí bạo phát trên người hai kẻ kia, xé chúng thành trăm mảnh băng vỡ vụn. Liếc mắt nhìn về phía tên còn lại đầy sát ý, hắn vụt đến bên cạnh Nguyệt Như trong chớp mắt. Khoảnh khắc đó khiến nàng ta sững lại, và hắn đã kịp vung kiếm giết chết tên kia. Máu đông lại, không bắn một giọt lên người hắn.

Hạo Dương nhìn về phía Mộc Đăng thì thấy hắn đã cao chạy xa bay. Khóe miệng hắn khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt nghiệt ngã:

“Còn muốn chạy?!”

Hắn đuổi theo một đoạn. Dùng sống kiếm đánh mạnh xuống đất định hạ gục tên kia nhưng không trúng. Y dùng quyền pháp của mình né được đòn vừa rồi, nhưng lực từ sống kiếm của hắn cũng đủ làm xương tay y nứt một vết. Rõ ràng chiêu vừa rồi không phải là đòn chí mạng.

Y vẫn cố gắng trốn chạy khỏi nơi này. Hắn nhìn y, một tiếng cười lạnh khô khốc bật ra từ khóe miệng. Hắn lao đến, một kiếm chém một vết sâu trên lưng tên kia khiến y hộc máu, cúi gằm mặt xuống đất, ôm chặt vết thương.

May mắn là vừa rồi có lớp hộ thể bảo vệ nên y mới có thể chống đỡ một đòn của hắn, nhưng nội tức bị thương nghiêm trọng, kinh mạch gãy nát hoàn toàn không thể di chuyển.

Hắn lúc này cũng hiểu, bèn đưa thanh kiếm lên trời phía sau lưng. Tay còn lại túm tóc kẻ kia, hắn cười khẩy:

“Mộc Đăng! Buồn cười không? Tự hào không? Nhớ lại khi nãy ngươi còn tự đắc lắm kia mà. Ta đứng trước mặt ngươi đây, dậy giết ta đi!”

Hắn tát mạnh vào mặt tên kia liên tục, đó là điều hắn rất thích. Mộc Đăng mặt mày bầm dập, thâm tím, sưng húp lên. Máu từ mũi, từ miệng phun ra bắn lên mặt Hạo Dương, hắn càng thích thú mà điên cuồng tát mạnh tay, mặc cho bàn tay đã đỏ rát.

Những lão đầu bên ngoài nhìn vào cũng chỉ có thể ngao ngán nhắm mắt lại. Quang Liêm thì đang cảm thấy thích thú, thậm chí là rất phấn khích. Mỗi cú tát vang lên khiến cơ thể hắn run lên vì hưng phấn, hắn đã muốn hành hạ tên này từ lâu mà không thể. Hôm nay đã có người làm thay hắn.

Nguyệt Như thấy cảnh dã man này cũng chẳng có biểu lộ gì khác lạ, nàng ta đưa tay bịt mũi lại, che đi mùi máu tanh nồng. Chính nàng ta cũng đã thấy những thứ còn kinh khủng hơn thế này.

Hạo Dương vừa điên cuồng tát vừa mắng chửi:

“Dậy giết ta đi! Không phải muốn lấy ba chữ kia lắm sao?

Dậy đi!!! Ta đứng trước mặt ngươi đây này. Dậy giết ta đi!!! Ha ha ha ha ha!!!

Không phải nói là gặp lại sẽ giết ta sao?! Dậy đi, dậy đi!!!

Bộ dạng ngươi thật là buồn cười mà…”

Nói đến đây, chẳng hiểu vì sao một dòng lệ lại chảy ra từ mắt hắn, dù rõ ràng khóe miệng vẫn đang cười. Trông hắn không khác gì một kẻ điên, điên loạn cả tâm trí lẫn tính cách.

Máu vương trên mắt hắn hòa cùng nước mắt chảy xuống cằm. Ai hiểu được hắn, ai hiểu được cõi lòng hắn? Hả?! Hắn cũng từng như thế, bị kẻ khác túm tóc, cầm đầu mà chửi rủa, hắn cũng từng như thế, hắn cũng từng bị như thế. Hắn đã hiểu cái đạo lý của kẻ mạnh, cái câu: “Lịch sử chỉ ghi tên kẻ thắng cuộc!”.

Dòng nước mắt ngừng lại, khô nơi khóe mắt, hắn trở nên cuồng loạn hơn:

“Mộc Đăng, dậy giết ta đi! Nếu có điều gì phản kháng hãy làm đi! Hãy làm đi! Nếu không, ngươi chẳng khác nào đang tự giết chính mình vậy!

Vô dụng! Vô dụng! Thật là vô dụng mà!”

Mộc Đăng khi ấy cuối cùng cũng có phản kháng, cơ thể hắn đang phản ứng dữ dội. Vết thương trên mặt đang lành lại, để lộ con mắt đỏ ngầu phẫn uất.

Hạo Dương ném kẻ này về phía trước, khiến y úp mặt xuống đất, còn hắn chỉ lặng lẽ đứng nhìn với ánh mắt u tối sắc lạnh.

Từng luồng huyết khí bay ra khỏi người y, y nghiến răng siết chặt tay, cố gồng dậy từng chút một. Bây giờ y cũng nở một nụ cười điên dại như hắn ban nãy:

“Ha ha ha ha ha!!!! Ta không vô dụng! Ta không hề vô dụng!!! Tất cả chỉ tại ông!!!”

Nỗi uất hận trong hắn bộc phát mạnh mẽ, tuôn trào như thác đổ. Nguyệt Như cảm thấy không ổn, bèn hét lớn cảnh báo:

“Hạo Dương! Đây là phép Thông Tâm của Thiên Quán Quyền. Huynh phải cẩn thận!!”

Hắn nghi hoặc lẩm bẩm:

““Thông Tâm” của Thiên Quán Quyền?”

Nàng ta nói tiếp:

“Đây là quyền thuật đưa người luyện vào nghịch cảnh thực sự. Thuật này sẽ thiêu đốt tinh huyết của người sử dụng vào tâm cảnh, nếu vượt qua thì sẽ tăng thực lực, còn không thì chỉ có chết!”

Hạo Dương nghe rõ lời này, hắn không đáp lại, chỉ lặng lẽ nhìn bộ dạng của Mộc Đăng.

Xung quanh y, những luồng uất hận tích tụ lại, tinh huyết đỏ thẫm bị thiêu đốt tuôn trào ra bên ngoài. Trong con mắt y chỉ còn một màu đỏ thẫm và nỗi căm hận vô bờ bến. Tiếng nghiến răng ken két… cùng đưa hắn vào tâm cảnh máu lửa.

“Vô dụng!!! Vô dụng!!! Ngươi thật là vô dụng!!! Giống hệt như mẹ ngươi. Chết cũng đáng!!!” Lời của Mạc Mộc Trung khinh bỉ hắn.

Hắn nhớ lại khoảnh khắc bi thương ấy khi còn nhỏ.

“Cầu xin người, đại phu nhân. Xin đừng giết mẹ ta, xin người đừng giết mẹ ta.”

Một hình bóng phụ nữ trung niên nào đó.

“Hỗn xược! Mau lôi đứa con trai của ả tiện tỳ này ra đánh cho ta! Còn mẹ nó phạm tội chết cứ thi hành theo luật! Chết!!!”

“Rõ!!!”

Hắn nằm trên ghế dài chịu những đòn roi giáng xuống không chút nương tay. Còn mẹ hắn, bà đang bị lũ người vây lại đánh tới tấp một cách không thương tiếc. Mộc Đăng khi ấy dù bị đánh nhưng cũng không cảm thấy đau, nước mắt hắn rơi xuống không ngừng kèm theo những lời cầu xin, gọi mẹ, tay vẫn với với:

“Mẹ, mẹ, mẹ, mẹ không sao chứ? Hu hu hu, xin các người đừng đánh mẹ ta nữa! Xin đừng đánh đánh mẹ ta nữa! Hu hu hu hu hu.”

Khoảnh khắc cuối cùng đầy đau đớn đó, hắn bắt gặp ánh mắt cuối cùng của mẹ hắn, ánh mắt bà ẩn chứa sự đau đớn khó tả nhưng vẫn hiền dịu nhìn hắn như muốn nói lời cuối cùng: “Con trai, sau này phải sống cho tốt!”. Nơi ấy, khóe mắt bà có hai dòng lệ chảy xuống.

Một tiếng chém xuyên qua cướp mẹ của hắn khỏi thế giới này. Cú sốc quá lớn khiến hắn ngất đi…

Đến khi tỉnh lại, trên mặt đất vừa rồi những kẻ giết mẹ hắn đều đã chết sạch. Trước mặt hắn là Mạc Mộc Trung, ánh mắt ông ta nhìn hắn đầy coi thường…

Trở lại.

Ánh mắt tên này đỏ sẫm, thoát ra nỗi căm phẫn ngút trời không thể nói, giọng hắn khàn đặc khó nghe:

“Ta không vô dụng! Ta không vô dụng! Từ bé ta đã trải qua những gì các ngươi có thể thấu? Chỉ là tại ông ta! Chỉ là tại ông ta! Đáng hận đến xương tủy! Đáng hận đến xương tủy!”

Hắn nhớ tiếp…

Mộc Đăng từ nhỏ sinh ra là con ngoài giá thú, phải chịu nhiều điều thấp hèn bẩn thỉu nhất, chỉ có mẹ hắn là yêu thương hắn vô điều kiện. Có những khi chính bà nhịn ăn để cho hắn sống…, hắn không hề biết mặt cha hắn cho đến hôm ấy.

Y nói với Hạo Dương:

“Ta từ nhỏ đã phải trải qua những chuyện mà nhiều kẻ còn chưa từng trải qua bao giờ, ta cũng đã phải cố gắng phấn đấu bằng mồ hôi, bằng mạng sống chỉ vì hai chữ “công nhận” của ông ta. Vậy thì cớ sao vẫn gọi ta là kẻ vô dụng chứ?”

Hắn không đáp lại, chỉ lặng lẽ nhìn y.

“Tại sao chứ?!! Tại sao luôn coi ta là kẻ vô dụng?! Chỉ tại mấy từ “con ngoài giá thú” sao? Nếu không phải mẹ gặp ông thì bây giờ ta có khổ mà mẹ ta sẽ không chết không?! Ai có thể trả lời ta kia chứ?”

Hạo Dương không đáp lại, trong lòng sinh ra một cảm giác kỳ lạ khó tả. Hắn thích thú:

“Đúng!! Ngươi không vô dụng!!! Đến giết ta đi! Đến giết ta đi! Ân oán qua ngày hôm nay sẽ kết thúc!”

Mộc Đăng lao vụt đến. Khí huyết trong y không ngừng tiêu tán một cách nhanh chóng.