Đêm đến.
Trong căn phòng nhỏ nơi Thẩm Hàn ở, ánh đèn bàn vàng ấm, tiếng gió nhè nhẹ ngoài khung cửa sổ.
Thẩm Hàn ngồi xếp bằng trên giường, trước mặt là cuộn ngọc giản do Thiên Hà Đạo Quân để lại.
Dù trong lòng còn đôi chút hoài nghi, nhưng nhớ lời dặn của lão nhân kia, hắn hít sâu một hơi, ép mình tĩnh tâm.
"Không nghĩ nhiều, không loạn động. Thuận theo tự nhiên."
Thẩm Hàn chậm rãi nhắm mắt, tập trung thần thức vào từng dòng chữ trong ngọc giản.
Một tia cảm giác mơ hồ dần dần xuất hiện.
Như có luồng không khí mát lạnh chầm chậm lưu động quanh người hắn.
Linh khí.
Lần đầu tiên trong đời, Thẩm Hàn cảm nhận được thứ mà bao nhiêu tiểu thuyết tiên hiệp, bao nhiêu game tu tiên vẫn luôn miêu tả.
Thứ đó... quả thực tồn tại.
Hắn làm theo phương pháp chỉ dẫn, dẫn dắt dòng khí lạnh ấy theo quỹ đạo đơn giản quanh thân thể.
Một vòng.
Hai vòng.
Mỗi vòng trôi qua, trong lòng Thẩm Hàn như có giọt nước nhỏ xuống mặt hồ yên ả, gợn sóng li ti nhưng cực kỳ dễ chịu.
Không ngờ cảm giác này lại dễ chịu như vậy.
Thẩm Hàn kiềm chế cảm xúc, tiếp tục vận hành thêm vài chu thiên nữa.
Dần dần, da dẻ hắn nổi lên một tầng sáng mờ nhạt, như có ánh trăng dịu dàng bao phủ.
Dù linh khí cực kỳ yếu ớt, nhưng ánh sáng đó là có thật.
Hắn đã thật sự bước một chân vào thế giới của những người mà mình vẫn tưởng chỉ tồn tại trong tiểu thuyết, trò chơi.
Một lát sau, khi hoàn thành xong ba mươi sáu chu thiên nhập môn như ngọc giản chỉ dẫn, Thẩm Hàn từ từ mở mắt.
Không có tia sáng rực rỡ nào.
Không có tiếng sấm nổ vang trời như trong tiểu thuyết.
Chỉ có một cảm giác... thanh tĩnh, sạch sẽ, và thỏa mãn.
Giống như toàn thân được gột rửa, tinh thần cũng nhẹ bẫng.
Thẩm Hàn siết chặt nắm tay, nở nụ cười.
"Ta cũng... được tính là một tu sĩ rồi ư?"
Ngay lúc ấy, trong căn phòng yên tĩnh, cuộn ngọc giản trước mặt hắn khẽ rung động một chút, tự động hóa thành ánh sáng lấp lánh rồi chậm rãi tan biến.
Thẩm Hàn nhìn cảnh đó, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác mơ hồ.
Hắn không biết rằng — từ giờ phút này, vận mệnh của hắn đã hoàn toàn rẽ sang một nhánh khác.
---
Đột nhiên, điện thoại bên cạnh khẽ rung.
Thẩm Hàn liếc mắt nhìn — là thông báo từ Tinh Hải.
Một tin nhắn mới xuất hiện trên giao diện chung:
> 【Thông báo từ Thiên Hà Đạo Quân】:
Chư vị hữu duyên, hiện tại linh khí đã đầy khắp nhân gian, mọi người hãy nắm bắt cơ hội, tu hành không lười biếng.
Dưới bài viết đó, hàng loạt bình luận tuôn ra như nước lũ:
【Vô Cực Tán Nhân】: Ha ha ha! Cuối cùng cũng có thể chính thức tu hành!
【Trường Thanh Chân Nhân】: Tạ ơn Thiên Hà Đạo Quân ban ân!
【Tịch Dương Tử】: Mau mau tìm chỗ linh khí nồng đậm!
【Nguyệt Hoa】: Aaaa cuối cùng cũng có thể bay lên trời rồi sao!!!
Giữa dòng tin nhắn rực rỡ này, Thẩm Hàn lặng lẽ rút lui khỏi phòng chat, tránh gây chú ý.
Dù đã nhập môn, hắn vẫn rất tự giác hiểu rằng bản thân khác với họ — cả cơ duyên lẫn cảnh giới, đều chỉ mới chập chững như một đứa trẻ.
"Không vội... cứ từng bước một."
"Ít nhất hiện tại, ta có thể tự mình bước vào con đường này rồi."
Nghĩ vậy, Thẩm Hàn đứng dậy, mở cửa sổ phòng.
Ngoài kia, bầu trời đêm đen sâu thẳm, vô số ngôi sao lấp lánh như dòng ngân hà vắt ngang.
Một luồng gió mát lành thổi vào, mang theo mùi cỏ cây thoang thoảng.
Đêm nay, giữa thành phố nhộn nhịp phồn hoa, có một người lặng lẽ mỉm cười — bước chân vào thế giới bao la của những kẻ tu hành.
...
Mà hắn không hề hay biết, trong bóng tối xa xa, đã có vài luồng khí tức mạnh mẽ âm thầm quét qua.
Một vài đạo ánh mắt như ẩn như hiện, như muốn xuyên thấu căn phòng nhỏ bé ấy, rồi lại âm thầm tản đi.
"Quái lạ... rõ ràng có linh khí dao động, nhưng nhìn qua chỉ là một phàm nhân yếu ớt."
"Chẳng lẽ có đại năng ở đây ra tay che giấu?"
Những kẻ đó thầm nghĩ như thế, không dám kinh động thêm, đành rút đi.
Mà trong bóng tối, Thiên Hà Đạo Quân mỉm cười, ánh mắt mang theo chút ý vị sâu xa:
"Quả nhiên, trời xanh có mắt."
"Tiểu tử kia... có thể sẽ cho ta một bất ngờ lớn."
---
Trong không gian ngoài căn phòng nhỏ của Thẩm Hàn, bóng tối bao trùm hết thảy. Những luồng khí tức lạ lẫm vẫn âm thầm lan tỏa, một sự giao thoa mơ hồ đang dần hình thành.
Thẩm Hàn ngồi thiền trong phòng, đầu óc trống rỗng, chỉ tập trung vào từng luồng khí trong cơ thể. Từng hơi thở của hắn đều rất chậm, đều đặn. Mỗi lần hít vào, hắn cảm thấy khí tức trong người dâng lên, mỗi lần thở ra lại cảm thấy sự căng thẳng trong người giảm bớt. Dù vậy, hắn cũng không khỏi có chút phân vân. "Không biết mình làm đúng không nhỉ? Dù sao, Thiên Hà bảo làm như thế cũng không sai."
Một giờ trôi qua, hai giờ trôi qua, rồi ba giờ… Thẩm Hàn vẫn ngồi như vậy, tâm trạng trở nên thư thái hơn bao giờ hết. Hắn dường như không còn cảm nhận được sự mệt mỏi, chỉ có cảm giác an tĩnh và tập trung tuyệt đối vào từng hơi thở.
Với một người bình thường như hắn, đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được một sự an yên đến vậy, giống như đang hòa mình vào thiên địa, trở thành một phần của vũ trụ bao la này. "Mình có thể làm được, chỉ cần kiên trì thêm một chút nữa."
Và rồi, hắn không nhận ra, thời gian cứ thế trôi qua. Hắn vẫn ngồi thiền trong suốt đêm, và khi hắn mở mắt ra, ánh sáng từ cửa sổ chiếu vào phòng, nhưng lại không phải ánh sáng của bình minh.
"Ủa?!" Thẩm Hàn ngồi bật dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ. "Trời ơi, giữa trưa rồi sao?"
Hắn lao nhanh đến đồng hồ báo thức và nhìn thấy giờ: 12:35 PM.
"Cái quái gì thế này?" Hắn kêu lên, vội vã lấy điện thoại ra, thấy một chục cuộc gọi nhỡ từ bạn bè và vài tin nhắn hối thúc đi làm. Hắn đã bỏ lỡ gần hết buổi sáng mà không hề hay biết.
"Chết tiệt! Mình trễ làm rồi!"
Lòng đầy lo lắng, hắn vội vàng chạy vào phòng tắm, nhanh chóng chuẩn bị xong xuôi, nhưng trong đầu vẫn không ngừng tự trách mình. "Mới thử tu luyện có chút mà đã quên mất giờ giấc... Mình quả thật chưa quen với kiểu này."
Cảm giác rối bời và bất lực xâm chiếm Thẩm Hàn, nhưng sau đó hắn lại tự cười khổ. "Cứ tưởng sẽ thành đại năng tu sĩ ngay lập tức, ai ngờ... làm cái gì cũng trễ."
Kết quả là, một lúc sau, Thẩm Hàn hối hả lao ra khỏi nhà, đi vội vã đến công ty. Trong lòng hắn vẫn đầy băn khoăn, nhưng một chút hài hước và bất lực cũng khiến hắn không thể không cười thầm. "Tu luyện thì tu luyện, nhưng cuộc sống vẫn phải tiếp tục."