Chiều muộn, khi công việc đã tạm ổn, Thẩm Hàn mới tranh thủ vào Tinh Hải.
Phòng Tụ Tiên Các vẫn náo nhiệt như mọi ngày. Người người vào ra, tiếng cười đùa xen lẫn luận đạo, đôi khi lại có kẻ khoe chiến tích tu luyện — tất nhiên, phần lớn dân thường chỉ tưởng đây là trò roleplay.
Hắn thản nhiên nhập vào cuộc trò chuyện, ngôn từ vừa đủ sâu sắc, vừa pha lẫn sự tùy ý của người thường, khiến người phàm cảm thấy thân thiện, còn tu sĩ chân chính thì... cảm thấy thâm sâu khó dò.
"Thiên Vận Tử đạo hữu, hôm qua ngươi lĩnh ngộ gì rồi?"
Một người hỏi, kèm theo biểu cảm cười đùa. Trong mắt họ, đây chẳng qua là trò vui thôi.
Thẩm Hàn vờ vịn:
"À... Chỉ là ngộ ra vài điều về đạo nhân sinh, không đáng nhắc tới."
Bên kia màn hình, vài vị tu sĩ chân chính ngồi trước linh quang trận, nét mặt trầm ngâm:
"Không đáng nhắc tới mà là 'đạo nhân sinh'... Chậc, quả nhiên cảnh giới cao thâm!"
Cùng lúc đó, trong một góc bí mật, Thiên Hà Đạo Quân - dưới diện mạo một thiếu niên áo xanh, khoanh tay cười tủm tỉm nhìn màn hình:
"Tiểu tử này, diễn cũng khá lắm... Đạo nhân sinh, hừm, chắc là mới ngộ ra quy luật vận chuyển của ngũ hành thế gian."
Ông vừa suy đoán vừa chậm rãi thưởng trà, thầm quyết định: "Không vội, để hắn tự thích nghi thêm đã..."
Không chỉ riêng Thiên Hà, mấy vị đại năng ẩn giấu khác cũng lần lượt online, giả dạng người thường, theo dõi "Thiên Vận Tử" trò chuyện như những cư dân bình thường.
Chỉ có những ánh mắt sâu thẳm như xuyên qua hư không, dõi theo từng câu chữ, từng cái chấm câu mà hắn gõ ra.
Trong khi đó, Thẩm Hàn — một nhân viên văn phòng bình thường, vừa nhai ổ bánh mì nguội vừa gõ chữ bình luận trong Tụ Tiên Các, hoàn toàn không biết mình đã trở thành tâm điểm "quan sát" của hàng loạt tu sĩ cường đại khắp ba ngàn thế giới.
"Đời đúng là trò đùa..." Thẩm Hàn nhếch môi cười, hoàn toàn vô tư.
Bên ngoài màn hình, từng đạo thần thức ẩn giấu, từng đạo thiên cơ mờ mịt, đang âm thầm xoay chuyển...
Giữa lúc phòng chat Tụ Tiên Các vẫn đang rôm rả, bỗng một thông báo mới nổi bật lên giữa màn hình:
> [Vạn Thiên Nhất Tông] - Chiêu mộ đệ tử!
Đạo hữu hữu duyên, bất kể tu vi cao thấp, đều có thể gia nhập. Tông môn tài nguyên phong phú, đãi ngộ cực tốt, hỗ trợ tu hành!
Bên dưới thông báo là một đường link dẫn tới phần "thông tin tuyển dụng", còn kèm thêm vài bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp: nào là động thiên phúc địa, nào là bảo tháp lơ lửng giữa trời, nào là suối linh khí mù mịt... Đẹp đến mức làm người thường cũng phải lóa mắt, tu sĩ càng khỏi phải nói.
Cả phòng Tụ Tiên Các sôi trào như nước sôi:
"Oa, Vạn Thiên Nhất Tông kìa! Tông môn siêu nổi tiếng trong game đó, nghe nói cảnh vật siêu đẹp!"
"Hahaha, ai rảnh đăng ký cho vui đi!"
"Có thật không vậy? Hay chỉ là một trò chơi nhập vai như mọi khi?"
Giữa những tiếng cười đùa, cũng có vài tu sĩ chân chính khẽ nhíu mày, trầm ngâm:
"Chẳng lẽ thật sự là chiêu mộ chân nhân...?"
Thẩm Hàn ngồi trước màn hình, hơi ngạc nhiên.
Hắn gõ nhẹ tay lên bàn, ánh mắt lóe lên một tia hứng thú:
"Vạn Thiên Nhất Tông... Cái tên này nghe cũng khí phái đấy. Nếu thật sự có thể kết giao với tu sĩ chính tông, chẳng phải có lợi cho đường tu sau này sao?"
Nghĩ vậy, hắn liền định click vào để đăng ký.
Ngón tay vừa chạm tới bàn phím...
Đinh!
Một tin nhắn riêng tư hiện ra ngay trên màn hình:
> [Thiên Hà]:
"Đừng tham gia."
Chỉ ba chữ đơn giản, như một gáo nước lạnh dội xuống.
Thẩm Hàn khựng lại, lông mày hơi nhíu:
"Sao vậy? Cảm giác... chẳng có gì nguy hiểm mà?"
Nhưng sau khi liếc mắt nhìn cái tên người nhắn — Thiên Hà — Thẩm Hàn lập tức rụt tay lại, giả vờ như chưa từng có ý định hành động.
Dù sao... đây cũng là "người quen" đã từng trực tiếp gặp mặt.
Hơn nữa, vị này còn là một trong số ít những người mà hắn biết chắc chắn không phải phàm nhân.
Hắn gõ một dòng tin nhắn riêng tư hỏi thử:
> [Thiên Vận Tử]:
"Vì sao vậy?"
Nhưng đối phương không trả lời nữa.
Chỉ để lại một dấu "..." lạnh lùng, rồi biến mất khỏi danh sách online.
Bầu không khí trước màn hình như chìm vào yên lặng.
Thẩm Hàn thầm thở dài, bất đắc dĩ chống cằm suy nghĩ:
"Xem ra, mình vẫn chưa đủ trình để hiểu hết những bí ẩn trong giới tu hành thật sự rồi..."
Bên trong phòng chat, người phàm thì hào hứng đăng ký, còn những tu sĩ chân chính, sau một hồi trầm mặc, phần lớn đều âm thầm... bỏ qua thông báo chiêu mộ.
Dòng nước ngầm vẫn lặng lẽ cuộn trào.
Mà Thẩm Hàn, chẳng hay biết gì, vừa vặn mở một gói snack, nhai lạo xạo, thầm nghĩ:
"Cứ thong thả tiến bước, có lẽ sẽ hay hơn..."
---
Ở một nơi bí ẩn khác trong thế giới mạng, phía sau một màn hình ánh sáng nhàn nhạt, một thân ảnh vận đạo bào màu xanh thẫm đang ngồi xếp bằng, mắt khẽ nhíu lại.
Tên hắn là Trần Ngọc Kỳ, nội môn đệ tử của Vạn Thiên Nhất Tông, cũng là kẻ phụ trách đăng tải thông báo chiêu mộ lần này.
Ánh mắt hắn đảo qua danh sách phản hồi trong nhóm, cẩn thận dò xét từng cái tên.
Đến khi nhìn thấy "Thiên Vận Tử" vẫn chưa có động tĩnh gì, khóe mắt hắn hơi co giật, vẻ mặt trở nên âm trầm:
"Hừm... Kẻ này quả nhiên có vấn đề..."
Bởi vì từ trước tới giờ, những kẻ sở hữu Luân Hồi Thiên Ngọc — bảo vật chí cao vốn chỉ tồn tại trong truyền thuyết — đều không phải kẻ tầm thường.
Càng là người bình tĩnh, càng khiến lòng hắn dấy lên tham niệm mãnh liệt.
Hắn nhẹ nhàng búng tay, một luồng ánh sáng truyền ra ngoài.
Ngoài cửa phòng, một tiểu đồng tu vi thấp kém lập tức bước vào, cúi đầu chờ lệnh.
Trần Ngọc Kỳ khẽ phất tay, thấp giọng dặn dò:
"Đi báo với các trưởng lão... Kế hoạch bắt đầu. Vật ấy, chúng ta nhất định phải đoạt lấy trước khi các thế lực khác kịp ra tay."
Tiểu đồng nghe vậy, gật đầu vội vã lui ra ngoài.
Bên trong phòng, ánh mắt Trần Ngọc Kỳ lóe lên tia tham lam lạnh lẽo, môi nhếch thành một đường cong quỷ dị:
"Luân Hồi Thiên Ngọc... Hừ, vật ấy rơi vào tay một kẻ không rõ lai lịch như vậy, há chẳng phải là tiện nghi cho kẻ khác sao?"
Một cơn sóng ngầm đáng sợ, từ khoảnh khắc này, đã chính thức hình thành.