Phòng chat Tụ Tiên Các vẫn duy trì tiết tấu chậm rãi như mọi ngày.
Mọi người nói chuyện phiếm, trao đổi đủ mọi chủ đề: từ chuyện tu luyện, luyện khí, đến cả những tin đồn nhảm về mấy vị đại năng xuất thế.
Bỗng nhiên, một cái tên rất lâu rồi chưa từng xuất hiện, bỗng sáng đèn — Trương Bất Phàm.
Ngay khoảnh khắc hắn vừa online, dòng chat lập tức náo động:
> [Trương Bất Phàm]: Há há há, bọn ruồi nhặng các ngươi còn chưa chết à?
> [Liễu Như Ngọc]: Ngươi còn sống à đồ mặt dày kia?!
> [Vân Khê Tử]: Cút cút cút, ngươi mà cũng lên tiếng được sao!
> [Trương Bất Phàm]: Đương nhiên, gia gia ta là tồn tại bất diệt a! Đám tiểu bối ngươi cứ tiếp tục ghen tị đi!
Ngôn từ vô liêm sỉ, ngạo mạn đến cực điểm, khiến cho người phàm trong nhóm ngơ ngác không hiểu, còn các tu sĩ chân chính thì vừa tức vừa buồn cười.
Người này — chính là ngọn nguồn rối loạn mỗi khi xuất hiện!
---
Thẩm Hàn liếc nhìn khung chat, khẽ nhíu mày.
"Người này... lạ mặt, nhưng có vẻ cũng thú vị."
Ngay khi hắn còn đang suy nghĩ, một dòng tin nhắn riêng tư lập tức bật ra, khiến hắn suýt chút nữa sặc nước trà:
> [Trương Bất Phàm -> Thiên Vận Tử]: Tiền bối! Nhận ta làm đồ đệ đi!!
Thẩm Hàn: "..."
Trước đó, còn gọi đám người khác là ruồi nhặng, thế mà lúc này lại xoay mình nịnh nọt nhanh như lật sách.
Chưa kịp trả lời, Trương Bất Phàm đã tự biên tự diễn:
> [Trương Bất Phàm -> Thiên Vận Tử]: Ta tuy thiên tư có hạn, nhân phẩm hơi kém, nhưng tuyệt đối trung thành tận tâm a! Tiền bối yên tâm, chỉ cần cho ta chút cơm thừa canh cặn, ta cũng nguyện liều mạng vì ngài!
> [Trương Bất Phàm -> Thiên Vận Tử]: Ta có thể quét nhà, nấu cơm, giặt giũ, chăm sóc ngài dưỡng sinh... À nhầm, chăm sóc ngài tu luyện!!
> [Trương Bất Phàm -> Thiên Vận Tử]: Nhận ta đi mà! Không nhận ta, ta khóc chết bây giờ!
Câu sau so với câu trước càng ngày càng thái quá, khiến Thẩm Hàn đọc mà trán đầy vạch đen.
"Tên này... có bị bệnh không vậy?"
Nhưng đồng thời, hắn cũng có cảm giác... người này tuy miệng tiện, nhưng thật ra tâm tính lại khá ngay thẳng, chẳng có ác ý gì.
---
Trong lúc Thẩm Hàn còn do dự, bên kia, Trương Bất Phàm đã không chịu nổi, lăn lộn trong nhóm:
> [Trương Bất Phàm]: Thiên Vận tiền bối! Ngài ngó ta một cái thôi cũng được a!
> [Trương Bất Phàm]: Ta đây tư chất tuy kém, nhưng ngoan a! Ngoan như mèo nhỏ vậy á!!
Trong nhóm chat, mọi người cười ngả nghiêng.
Ngay cả Thiên Hà đạo quân đang lặng lẽ lướt tin cũng bật cười một tiếng, thầm nghĩ:
"Tên Trương Bất Phàm này... lại náo loạn thành thế rồi."
---
Ở một góc khác, một vài cao nhân thực sự đang thầm chú ý động tĩnh của Thiên Vận Tử — tức Thẩm Hàn.
Bọn họ nhìn thấy Trương Bất Phàm như một con ruồi bám lấy Thiên Vận Tử, vừa cảm thấy buồn cười, vừa âm thầm ghen tị.
"Nếu thật sự có thể bái Thiên Vận tiền bối làm sư phụ..."
"Tên tiểu tử Trương Bất Phàm kia, đúng là biết nhìn xa!"
Mà lúc này, Thẩm Hàn gãi gãi đầu, nhìn mớ tin nhắn lộn xộn của Trương Bất Phàm trên màn hình điện thoại, hắn khẽ nhếch môi cười.
Ngón tay hắn lướt nhẹ lên bàn phím, trả lời một dòng ngắn gọn, lạnh nhạt:
> [Thiên Vận Tử -> Trương Bất Phàm]: Muốn bái ta làm sư, ngươi đã chuẩn bị tâm thái chịu khổ, chịu thiệt, chịu cô độc chưa?
Tin nhắn vừa gửi đi, bên kia như bùng nổ ngay:
> [Trương Bất Phàm -> Thiên Vận Tử]: Tiền bối! Chịu khổ? Cắn răng chịu!!
Chịu thiệt? Cười mà chịu!!
Chịu cô độc? Khụ... cái này xin phép mỗi tháng cho ta xuống núi... à nhầm, xuống phố chơi hai lần thôi!!
Thẩm Hàn: "...?"
Cái gì mà xuống phố hai lần...
Hắn thật sự không biết nên khóc hay cười với loại lý luận này.
Chưa kịp trả lời, Trương Bất Phàm đã liên tiếp spam thêm:
> [Trương Bất Phàm -> Thiên Vận Tử]: Ta biết làm trà sữa! Biết gõ phím tán gẫu!
Biết photoshop làm ảnh quảng cáo!
Sư phụ chỉ cần dạy đạo, chuyện đời cứ để ta lo!!
> [Trương Bất Phàm -> Thiên Vận Tử]: Nhận ta đi!!! Ta tuyệt đối không làm mất mặt sư môn đâu!!!
Nếu có mất mặt, thì cũng chỉ mất mặt một xíu thôi!!!
---
Trong Tụ Tiên Các, mọi người nhìn loạt tin nhắn thì cười nghiêng ngả:
> [Nguyệt Hàn]: Đồ mặt dày!
[Thanh Loan]: Cười chết mất! Lần đầu thấy có người xin bái sư mà thành ra bán bản thân thế này!
[Vô Cực Tử]: Thiên Vận tiền bối, nếu ngài không nhận, ta sợ hắn còn quỳ spam tới mai mất...
---
Thẩm Hàn ngồi trước bàn, ngón tay gõ nhẹ một cái, mắt thoáng hiện tia lạnh nhạt:
> [Thiên Vận Tử -> Trương Bất Phàm]: Chứng minh thực lực đi.
Một câu lạnh như băng, nhưng mang theo sức nặng ép người.
Trương Bất Phàm lập tức trả lời:
> [Trương Bất Phàm]: Được! Tiền bối chờ ta! Một ngày! Không, nửa ngày thôi! Ta sẽ cho ngài thấy!!!
---
Trong phòng chat, nhìn Trương Bất Phàm liên tục nhắn tin, Thẩm Hàn chỉ lạnh nhạt đáp lại:
> [Thiên Vận Tử -> Trương Bất Phàm]: Tùy ngươi.
Chỉ hai chữ, không đồng ý, cũng chẳng từ chối.
Thẩm Hàn đặt điện thoại xuống, trong lòng thầm nghĩ:
"Bản thân ta còn đang mò mẫm nhập môn, thu đồ đệ cái gì..."
Hắn lắc đầu cười khẽ, không để tâm thêm.
Bên kia, Trương Bất Phàm lại nhảy cẫng lên sung sướng, tự động diễn giải thành:
> [Trương Bất Phàm -> Tụ Tiên Các]: Ha ha ha! Tiền bối đã gật đầu rồi!!
Kể từ hôm nay, ta - Trương Bất Phàm, chính thức là đệ tử nhập thất của Thiên Vận tiền bối!!
Mọi người trong phòng chat:
> [Nguyệt Hàn]: Chưa thấy ai tự ảo tưởng mạnh như ngươi...
[Thanh Loan]: Cười xỉu... đúng là mặt dày vô địch!
[Vô Cực Tử]: Tiền bối yên tâm, sau này nếu cần ai đi đòi nợ, cứ gọi hắn!
---
Thẩm Hàn nhìn lướt qua, khóe môi nhếch lên một chút, lười phản bác.
Trương Bất Phàm... kẻ này đúng là mặt dày có thừa, nhưng dường như cũng chẳng phải loại tâm địa xấu xa.
"Mặc kệ đi..."
Hắn nhắm mắt lại, tập trung vào cảm nhận linh khí vận chuyển theo phương pháp Thiên Hà chỉ điểm ban chiều.
Ánh sáng đèn ngoài cửa sổ dần tắt.
Thành phố chìm vào yên tĩnh, chỉ còn lại dòng linh khí lặng lẽ lưu chuyển trong không gian, mờ nhạt như ẩn như hiện.