Săn Tàng Bảo

Sáng sớm hôm sau.

Thẩm Hàn rời giường, tiện tay cầm điện thoại lướt vào phòng chat Tụ Tiên Các.

Không ngờ vừa vào đã thấy một đống tin nhắn mới chất cao như núi.

> [Nguyệt Hàn]: Mọi người mọi người! Hôm nay tổ chức event nha!

[Vô Cực Tử]: Event gì thế?

[Thanh Loan]: Hình như là... tìm bảo vật ẩn giấu?

[Trương Bất Phàm]: Ha ha! Cái này ta giỏi! Bảo đảm đè bẹp hết các ngươi!

Thẩm Hàn nhíu mày, kéo lên xem thông báo.

[Tụ Tiên Các - Săn Tàng Bảo]

Thể lệ:

Trong thế giới hiện thực lẫn trong các vùng linh địa có những món bảo vật ẩn giấu.

Ai tìm được bảo vật thật (có giá trị sử dụng) sẽ được điểm thưởng.

Người có điểm cao nhất sẽ nhận được phần thưởng đặc biệt từ Tụ Tiên Các!

Phía dưới còn ghi chú:

"Mỗi người phải tự tìm! Không được nhờ người khác, không được lừa đảo! Nếu phát hiện gian lận sẽ bị cấm túc một tháng!"

---

Thẩm Hàn nhìn màn hình, khoé môi hơi co giật.

"Đây... không phải đang ép người phàm như ta chết chìm trong đám tu sĩ à?"

Nhưng nghĩ nghĩ, hắn cũng không định bỏ lỡ.

“Ta cần rèn luyện cảm giác về linh khí, nhân cơ hội này thử xem sao…”

---

Ngay lúc hắn còn đang do dự, đám người trong phòng chat đã nhốn nháo:

> [Nguyệt Hàn]: Đi đi đi! Tản ra tìm bảo vật thôi!

[Vô Cực Tử]: Thiên Vận tiền bối cũng phải tham gia nha!

[Trương Bất Phàm]: Sư phụ! Ta sẽ đem bảo vật quý giá nhất dâng cho người!

Thẩm Hàn:

"Sư phụ cái đầu ngươi..."

Hắn mặt lạnh, không thèm đáp lại Trương Bất Phàm.

---

Cũng lúc này, Thiên Hà đạo quân đột nhiên online.

Vẫn là một cái avatar mới tinh, một cái tên mới hoàn toàn:

> [Thường An]: Hôm nay thời tiết đẹp, thích hợp đi dạo.

Một câu nhẹ bẫng như gió xuân.

Thẩm Hàn nhìn thoáng qua, khoé miệng cong lên:

"Vị này... lại thay da đổi thịt rồi."

Hắn gãi gãi đầu, nghĩ đến mỗi lần gặp Thiên Hà Đạo Quân đều thấy ông ta xuất hiện ở một diện mạo hoàn toàn khác nhau.

---

Thu dọn sơ qua, Thẩm Hàn quyết định ra ngoài dạo một vòng.

Vừa ra khỏi khu phố nhỏ, điện thoại vang lên:

> [Thường An -> Thiên Vận Tử]: Hướng tây ba dặm có khí cơ đặc biệt, có thể đi xem.

Thẩm Hàn hơi nhướng mày, khoé miệng khẽ nhếch:

"Còn đặc biệt chỉ đường cho ta?"

---

Ba dặm tây thành.

Một ngõ nhỏ yên tĩnh nằm sâu trong khu phố cổ.

Thẩm Hàn đi theo chỉ dẫn, bước chân vững vàng, linh giác dần dần nhạy bén hơn.

Trong lòng hắn, một tia linh khí nhẹ nhàng dẫn đường, như có như không.

"Đây chính là cảm giác cảm ứng linh khí..."

Ánh mắt hắn hơi sáng lên.

---

Ngay lúc Thẩm Hàn vừa định tiến vào ngõ nhỏ, đột nhiên có một bóng người từ bên hông lao tới, suýt nữa đâm sầm vào hắn.

"Ấy ấy xin lỗi xin lỗi!!" – Một cô gái trẻ tuổi, trên người mặc bộ đồng phục giao hàng, vội vàng cúi đầu liên tục xin lỗi.

Thẩm Hàn:

"...Giao hàng? Người thường?"

Hắn cười nhạt, nhấc chân tránh ra, cũng không để trong lòng.

Nhưng khi ánh mắt vô tình quét qua chiếc thùng hàng trên xe cô gái kia, hắn đột nhiên sững lại.

Một luồng khí tức... cực kỳ kỳ lạ!

---

Thẩm Hàn cau mày, chậm rãi lùi lại nửa bước.

Ánh mắt hắn bình tĩnh đảo qua thùng hàng, tựa hồ chỉ là lơ đãng, nhưng thực chất linh giác toàn bộ tập trung.

Bên trong... không phải chỉ đơn thuần là vật phàm.

Khí tức nhàn nhạt kia như sương khói, nhưng ẩn chứa chút vận chuyển của thiên địa chi lực, rất yếu ớt... nhưng đủ khiến người đã "mở ra linh giác sơ bộ" như Thẩm Hàn cảm ứng được.

---

"Ồ, xin lỗi xin lỗi! Tôi vội đi giao hàng!"

Cô gái kia không để ý đến dị dạng, nhanh chóng nhấc thùng hàng rời đi.

Thẩm Hàn nhìn bóng lưng cô dần khuất xa, cũng không đuổi theo.

Dù sao bản thân hiện tại cũng chẳng đủ thực lực để cướp đoạt hay tranh đoạt.

Huống hồ... có thể không phải cơ duyên của mình.

Hắn khẽ lắc đầu, chuyển thân hướng sâu vào ngõ nhỏ.

---

Đi thêm chừng mấy trăm bước, ngõ nhỏ dần hiện ra một gian cửa hàng cũ kỹ.

Bên trên treo một tấm biển gỗ:

"Đồ cổ Trần gia"

Cửa hàng âm u, như thể đã lâu không ai bước vào.

Thẩm Hàn chỉ thoáng nhìn đã hiểu:

"Đây mới là mục tiêu thực sự Thiên Hà chỉ điểm cho ta."

---

Bước vào trong, một mùi bụi bặm pha lẫn chút mộc hương cổ xưa đập thẳng vào mặt.

Bên trong bày đủ loại đồ vật: gốm sứ, tượng đồng, ngọc thạch, tranh chữ...

Ánh mắt Thẩm Hàn đảo qua từng món, dùng linh giác quét nhẹ.

Không có phản ứng... Không có linh khí... Không có dị tượng...

Đang lúc hắn nghi hoặc, đột nhiên, sâu trong góc cửa hàng, một cái hộp gỗ nhỏ rách nát đập vào mắt hắn.

Bề ngoài hộp cực kỳ tầm thường, nhưng bên trong lại có một luồng khí cơ rất yếu.

---

"Tiểu huynh đệ, mắt ngươi thật tinh."

Một giọng nói già nua vang lên.

Một lão nhân mặc áo vải cũ kỹ, từ phía sau quầy bước ra.

Ánh mắt ông đục ngầu, nụ cười hiền hòa, tay chống gậy gỗ.

"Thứ đó..." – Lão nhân cười ha ha – "Nếu ngươi thích, năm trăm đồng thôi, coi như ta thanh lý dọn tiệm."

Thẩm Hàn:

"...Bảo vật năm trăm đồng?"

Trong lòng hắn biết rõ, với thế giới tu hành, giá trị một vật không thể dùng tiền phàm trần để đo lường.

Nghĩ vậy, hắn không chần chừ, trực tiếp trả tiền.

---

Ra khỏi cửa hàng, Thẩm Hàn mở nắp hộp.

Bên trong, lặng lẽ nằm một mảnh ngọc bội nho nhỏ, hình dạng méo mó, mờ mịt, như sắp vỡ vụn.

Nhưng khi linh giác hắn lướt qua, mảnh ngọc nhẹ nhàng run lên một cái, một tia khí tức cực kỳ ôn hòa truyền vào cơ thể hắn.

Ầm!

Chỉ trong nháy mắt, trong cơ thể hắn như có cái gì đó được đánh thức.

Kinh mạch vốn trì trệ dường như được thông suốt một đoạn nhỏ!

---

Hít sâu một hơi, Thẩm Hàn lập tức đem mảnh ngọc cất kỹ.

Quay đầu nhìn trời, mặt trời đã ngả về Tây.

"Xem ra hôm nay không có thời gian tham gia event rồi..."

Vừa dứt lời, điện thoại trong túi lại rung lên bần bật.

> [Tụ Tiên Các]:

[Trương Bất Phàm]:

"Sư phụ! Ngài có đi tìm bảo vật không? Ta tìm được một gốc Linh Khê Thảo, ngài có muốn không? Ta tặng ngài luôn!"

[Vô Cực Tử]:

"Sao cái đồ xúi quẩy ngươi vẫn còn chưa bị đánh ra khỏi nhóm vậy hả??"

[Thanh Loan]:

"Trương Bất Phàm, ngươi lại giở trò lưu manh gì nữa vậy!?"

Nhìn loạt tin nhắn sôi nổi nháo nhào, Thẩm Hàn khẽ bật cười, tâm tình cũng nhẹ nhàng hơn vài phần.

---

Màn đêm buông xuống.

Ở một góc thành phố khác, bên trong một căn phòng tối tăm, ánh sáng nhàn nhạt của màn hình máy tính hắt lên khuôn mặt nghiêm nghị của một nam nhân trung niên.

Hắn đang chăm chú nhìn vào bảng danh sách thành viên của Tụ Tiên Các.

"Thiên Vận Tử..."

Nam nhân trầm ngâm.

"Chỉ là một người mới... nhưng khí cơ trên người lại ẩn ẩn khác thường."

Hắn nhếch môi cười lạnh:

"Cứ để đám đệ tử thử thăm dò một phen. Nếu quả thật có Luân Hồi Thiên Ngọc... thì cũng đừng trách ta ra tay trước thiên hạ."