Trong căn phòng trọ chật chội, ánh chiều nhạt nhòa hắt qua khe cửa sổ, rọi xuống gương mặt đầy suy tư của Thẩm Hàn.
Chiếc điện thoại để qua một bên, màn hình Tụ Tiên Các vẫn sáng lên những tin nhắn nhấp nháy, nhưng hắn đã không còn chú ý nữa.
Trên tay hắn, mảnh vỡ Luân Hồi Thiên Ngọc nằm lặng yên, bề mặt như có từng dòng khí tức thần bí lưu chuyển, mang theo cảm giác lạnh lẽo khó tả.
Tò mò dâng lên, Thẩm Hàn khẽ chạm đầu ngón tay vào mặt ngọc.
Ngay khoảnh khắc ấy —
Ầm!
Một luồng lực lượng vô hình ập tới, ý thức của hắn lập tức bị kéo ra khỏi thân xác, trôi nổi trong hư vô vô tận.
Cảnh vật trước mắt chợt biến đổi.
Một chiến trường mênh mông vô tận hiện ra dưới chân hắn, không phân biệt được phương hướng, không cảm nhận được thời gian.
Hư không nứt vỡ.
Nguyên tố loạn lưu.
Khắp nơi là xác thần, vết máu khổng lồ in hằn trên thiên địa.
Từng vị thần cao lớn như núi, khoác giáp trụ cổ xưa, tay cầm chiến binh thần khí, gào thét, chém giết.
Trên không trung, vô số pháp tắc đang đan xen, mỗi đạo ánh sáng đều có thể xé toạc tinh không.
Đây là... chiến trường viễn cổ trong truyền thuyết!
Một nơi mà ngay cả truyền thuyết cũng chỉ dám mơ hồ nhắc đến.
Thẩm Hàn chỉ cảm thấy hồn phách mình nhỏ bé tới mức hít thở cũng khó khăn, như chỉ cần một cơn gió nhẹ cũng đủ thổi tan hắn.
Đúng lúc này, giữa dòng hỗn loạn ấy, một thân ảnh khổng lồ khoác bào đen bước ra.
Áo bào tung bay, từng bước đạp nát hư không.
Khí tức hắn toát ra khiến toàn bộ chiến trường rung động, các thần linh đang chém giết cũng vô thức tránh né xung quanh.
Bóng lưng ấy sừng sững như trụ trời.
Bất chợt, kẻ đó quay đầu lại, để lộ dung mạo mơ hồ như ẩn như hiện trong tầng tầng sương máu.
Duy chỉ có đôi mắt hắn là rõ ràng —
Đen như vực sâu, sâu thẳm như Luân Hồi bất tận.
Thẩm Hàn vô thức nín thở.
> "Hậu nhân..."
"Ngươi có thể chạm vào mảnh ngọc kia, tức là có duyên cùng ta."
Thanh âm trầm thấp vang vọng khắp chiến trường, không phân biệt khoảng cách, như trực tiếp in vào tâm thần.
Thẩm Hàn khẽ run lên.
> "Ta là Luân Hồi Thiên Đế."
"Ngươi có nguyện ý... kế thừa y bát của ta, trở thành kẻ nắm giữ luân hồi mới chăng?"
Giọng nói ấy tựa như một khúc dụ hoặc ma mị, thổi qua lòng hắn từng cơn.
Không đợi Thẩm Hàn kịp lên tiếng, Luân Hồi Thiên Đế đã vung tay.
Một luồng sáng chói lòa bắn thẳng vào mi tâm hắn.
Trong tích tắc, vô số ảo ảnh ào ạt tràn vào thần hồn:
Những vị thần hùng mạnh chết thảm dưới chân hắn.
Thiên địa cúi đầu, chúng sinh quỳ lạy.
Vạn giới bị xích xiềng, chỉ còn một thân ảnh đạp lên thiên đạo.
Mỗi cảnh tượng đều vô cùng chân thực, mạnh mẽ đánh sâu vào bản tâm.
— Mạnh mẽ...
— Thống trị...
— Bất diệt...
Dục vọng thăng hoa trong lòng Thẩm Hàn, như lửa cháy lan đồng cỏ.
Hắn siết chặt mảnh ngọc trong tay, lòng bàn tay rịn ra mồ hôi lạnh.
Thẩm Hàn cắn chặt răng, nhắc nhở bản thân đây có thể là một cái bẫy.
Nhưng đối mặt với quyền lực tuyệt đối, ánh sáng vinh quang chiếu rọi, trái tim hắn vẫn khó tránh dao động.
Như hiểu thấu lòng hắn, Luân Hồi Thiên Đế khẽ cười:
> "Ngươi chỉ cần... từ bỏ tự ngã."
"Từ nay về sau, vận mệnh trong tay, không còn bị trói buộc bởi nhân quả hay sinh tử."
Giọng nói ấy, dịu dàng như lông vũ, nhưng lại có sức mạnh ép người khó thở.
Trong lòng Thẩm Hàn, lý trí và dục vọng giằng co kịch liệt.
— Nếu từ bỏ, sẽ có được tất cả...
— Nếu kiên trì, chỉ là một phàm nhân hèn mọn chốn hồng trần...
Ngay lúc hắn do dự, sâu trong đôi mắt Luân Hồi Thiên Đế, một tia lạnh lẽo khẽ lóe lên như lưỡi đao.
Hắn kiên nhẫn chờ đợi —
Chờ khoảnh khắc Thẩm Hàn hoàn toàn buông lỏng đề phòng...
Một ván cờ đã an bài từ trước, chỉ đợi quân cờ ngây thơ kia tự bước vào.
---
Khi luồng sáng chạm vào mi tâm, ý thức Thẩm Hàn như trôi vào một thế giới khác.
Trước mắt hắn là một chiến trường viễn cổ, nơi vô số thần linh giao chiến, máu nhuộm vạn dặm tinh không.
Bên cạnh, Luân Hồi Thiên Đế đứng đó, áo bào đen phấp phới, khí tức uy nghiêm như thần linh trên cao, ánh mắt sâu thẳm không thấy đáy.
Hắn chắp tay sau lưng, giọng nói như ẩn như hiện vang lên trong tâm thức Thẩm Hàn:
> "Ngươi có muốn... trở thành kẻ khuynh đảo càn khôn, quét sạch thiên địa, đứng trên vạn giới?"
"Chỉ cần gật đầu, tất cả... sẽ thuộc về ngươi."
Ánh mắt Thẩm Hàn dao động.
Chiến trường trước mắt lấp lánh vinh quang và uy nghi, như đang thổi bùng những khát vọng sâu kín nhất trong lòng hắn.
Thế nhưng, sâu trong tâm thức, một tia cảnh giác mơ hồ lại khiến Thẩm Hàn chần chừ.
Ở một góc khuất, ánh mắt Luân Hồi Thiên Đế lóe lên tia lạnh lẽo.
Hắn thầm nhủ:
> "Chỉ là một mảnh thần hồn, cưỡng ép đoạt xá chỉ rước lấy diệt vong."
"Phải khiến đối phương tự nguyện buông lỏng... không phòng bị... như vậy mới có thể thừa cơ dung nhập thần hồn."
Tuy hắn từng uy chấn vạn giới, nhưng hiện tại chỉ còn là một mảnh tàn hồn yếu ớt, sức mạnh cực kỳ có hạn.
Nếu thần hồn Thẩm Hàn cứng rắn chống cự, hắn chẳng những không đoạt được thân xác, mà còn có nguy cơ bị thần hồn yếu ớt ấy phản phệ.
Vậy nên, Luân Hồi Thiên Đế lựa chọn dẫn dụ.
— Dựng lên chiến trường viễn cổ.
— Khêu gợi tham niệm trong lòng.
— Để Thẩm Hàn tự buông lỏng cảnh giác.
Chỉ cần một khoảnh khắc thần hồn dao động, hắn sẽ lập tức ra tay, như một con rắn độc ẩn dưới lớp cỏ mềm!
Ánh sáng nơi chiến trường mỗi lúc một rực rỡ.
Những tiếng reo hò, những hình ảnh chư thần quỳ lạy, quyền lực vô thượng… từng đợt từng đợt tấn công tâm trí Thẩm Hàn.
Đứng giữa mộng cảnh mênh mông ấy, thân hình Thẩm Hàn khẽ run lên.
Một bên là lý trí cảnh báo điên cuồng, một bên là khát vọng ngút trời thúc giục.
Ở phía xa, trong bóng tối tận cùng, khí tức kỳ dị đang lặng lẽ lan tràn, tựa như một cánh cổng vô hình đang mở ra, chờ đợi linh hồn hắn tự chui đầu vào...