Đoạt Xá

Giữa chiến trường viễn cổ huyễn hóa kia, Thẩm Hàn đứng lặng.

Xung quanh, cảnh tượng thần linh huyết chiến lay động tâm thần hắn từng nhịp, từng nhịp.

Ngay khi lý trí hắn vừa lơi lỏng một khắc, một luồng thần niệm lạnh như băng từ bóng tối phía sau Luân Hồi Thiên Đế bắn tới, như móng vuốt quỷ dị, thẳng tắp chộp lấy linh hồn hắn!

> "Chấp nhận đi!"

"Ký ức vĩnh hằng! Quyền năng bất diệt! Vị trí chí tôn chờ ngươi bước tới!"

Tiếng gầm thét ẩn chứa uy áp tận sâu linh hồn vang vọng.

Thẩm Hàn chỉ kịp thốt lên một tiếng gào nhỏ trong tâm thức.

Cả thần hồn hắn bị lôi vào một màn tối vô biên, như rơi vào vực sâu vạn trượng, không thể động đậy, không thể chống cự.

Giây phút đó, hắn hiểu — mình đã trúng bẫy!

Bên trong thân thể, một thần niệm xa lạ chen vào, ngồi xếp bằng trong biển thức, bắt đầu điên cuồng cắn nuốt thần hồn hắn.

Sâu thẳm trong tâm thức, Thẩm Hàn bị đẩy vào một góc tối lạnh lẽo, nơi ánh sáng không thể chạm tới.

Ý thức hắn dần dần trở nên mơ hồ, như ngọn đèn dầu sắp cạn.

Trong bóng tối đó, thần hồn Thẩm Hàn run rẩy, bị xiềng xích vô hình trói buộc, không thể giãy giụa.

> "Chết tiệt… Không cam lòng…"

"Ta… vừa mới đặt chân vào con đường tu hành..."

Một luồng tuyệt vọng trào dâng.

Luân Hồi Thiên Đế ngồi ngay ngắn trong biển thức, khuôn mặt ung dung lạnh lẽo.

Mảnh thần hồn yếu ớt của hắn, nhờ vào sự khéo léo và toan tính tỉ mỉ, đã chiếm được quyền khống chế thân thể Thẩm Hàn.

Giờ khắc này, dù thân thể vẫn còn non nớt, nhưng hắn thừa sức cưỡng ép cải biến.

Đôi mắt hắn mở ra, ánh lên một tia chói lòa, như ẩn chứa thiên địa vận chuyển.

Cơ thể Thẩm Hàn run lên bần bật.

Một luồng lực lượng kỳ dị, mênh mông và thô bạo, từ sâu trong xương tủy hắn trào ra, không ngừng rèn luyện, mài giũa thân xác.

Thân thể vốn chỉ mới bắt đầu chạm ngưỡng luyện khí sơ kỳ, lại như bị dùng sức mạnh cưỡng chế, trực tiếp kéo lên cảnh giới Nguyên Anh!

Xương cốt gãy vụn, máu thịt vặn vẹo, thần kinh bùng nổ từng đợt đau đớn tột độ.

Tuy nhiên — đúng vào lúc Luân Hồi Thiên Đế chuẩn bị củng cố đoạt xá hoàn tất, một dị biến đột nhiên xảy ra.

Ở trong ngăn kéo bàn học, vật thể màu xám đục mà Thẩm Hàn từng tiện tay quăng đó, chợt lóe lên một tia sáng lạnh.

Không ai biết thứ đó là gì, cũng chưa ai từng chú ý tới nó.

Nhưng trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, luồng sáng kia như tia chớp bổ xuống biển thức.

Ầm!!!

Luân Hồi Thiên Đế chưa kịp phản ứng, chỉ kịp trừng lớn đôi mắt, thì thần hồn đã bị xé nát như giấy vụn.

Một tiếng gào thê lương, phẫn nộ vang vọng khắp tâm thức:

> "Là ngươi!!! Ngươi dám...!"

Tia sáng ấy trấn áp tất cả, nghiền nát toàn bộ tàn hồn Luân Hồi Thiên Đế trong nháy mắt.

Trong góc tối, thần hồn nhỏ bé của Thẩm Hàn được giải thoát.

Ý thức hắn lờ mờ, cảm nhận thân thể mình đang trải qua những biến hóa dữ dội không thể kiểm soát.

Nhưng lúc này, hắn chỉ còn đủ sức thều thào trong lòng:

> "Vật đó... đã cứu ta..."

Cơ thể hắn giờ đây đã khác trước.

Mặc dù thần hồn chỉ mới chập chững tu luyện, nhưng thân thể đã bị Luân Hồi Thiên Đế cưỡng ép rèn luyện đến độ cường đại phi lý.

Dấu hiệu rõ nhất là — trong đan điền, một Nguyên Anh nhỏ bé, mờ mịt ánh sáng, đang thở phào nhẹ nhõm như vừa thoát khỏi tử kiếp.

Mà Thẩm Hàn… hoàn toàn không biết gì cả.

---

Ánh sáng trong phòng nhàn nhạt.

Ánh mặt trời chiếu qua khe rèm cửa, lặng lẽ rơi xuống gương mặt thiếu niên đang mê man.

Ánh sáng ngoài cửa sổ rọi vào, ấm áp và dịu nhẹ.

Thẩm Hàn từ từ mở mắt, đầu óc vẫn còn mơ hồ. Hắn cảm giác thân thể như vừa trải qua một cơn lột xác dữ dội, mỗi một tấc da thịt, từng giọt máu đều tràn đầy sinh cơ mãnh liệt.

Hắn ngồi bật dậy, cảm nhận rõ ràng luồng lực lượng mới trong cơ thể.

"Đây là... cơ thể ta?"

Thẩm Hàn kinh ngạc nhìn xuống bản thân mình.

Da thịt săn chắc, làn da trắng ngần như ngọc, vóc dáng cao ráo, từng đường cơ bắp lộ ra rõ rệt nhưng không thô kệch, hoàn toàn giống như những vận động viên chuyên nghiệp hay minh tinh điện ảnh nổi tiếng.

Đưa tay nắm chặt, một luồng sức mạnh như sóng ngầm dâng lên.

So với trước đây — thân thể của một nhân viên công sở ngồi bàn giấy cả ngày — quả thật đã thay đổi một trời một vực!

Hắn ngơ ngác nhìn quanh căn phòng quen thuộc, cảm giác bản thân như bước ra từ một giấc mộng hoang đường.

"Khoan đã... mình bất tỉnh bao lâu rồi?"

Hốt hoảng, hắn vội vàng chộp lấy điện thoại.

Màn hình sáng lên, những thông báo liên tiếp hiện ra:

Cuộc gọi nhỡ: Trưởng phòng (35 cuộc)

Tin nhắn: "Cậu đang ở đâu? Công ty họp khẩn cấp, nếu không đến coi như tự động nghỉ việc!"

Tin nhắn từ đồng nghiệp: "Nghe nói sếp nổi giận lắm, mau về giải quyết đi!"

Thẩm Hàn trợn tròn mắt.

"Bất tỉnh... gần ba ngày rồi?!"

Nỗi lạnh lẽo dâng trào trong lòng.

Trong khi hắn vật lộn trong chiến trường viễn cổ, đối mặt sinh tử với Luân Hồi Thiên Đế, thì thế giới thực vẫn không ngừng quay, và những ràng buộc của cuộc sống thường nhật lại đang chờ sẵn phía trước.

"Mình tiêu rồi..."

Hắn vội vã lật chăn, chạy vào nhà tắm rửa mặt cho tỉnh táo.

Mà lúc này, dù làm động tác gấp gáp, hắn vẫn cảm nhận được sự uyển chuyển và mạnh mẽ trong từng nhịp cử động, như một con báo ngủ đông vừa tỉnh giấc.