Vội vàng ăn mặc chỉnh tề, Thẩm Hàn phóng như bay ra khỏi nhà.
Cơ thể mới của hắn, dù chỉ đi bộ nhanh, cũng khiến người khác trên đường ngoái nhìn.
Vóc dáng cân đối, thần thái tự tin, khí chất như ngọc, dường như đã thoát khỏi phàm trần bụi bặm.
Nhưng Thẩm Hàn nào có tâm trí để ý những thứ ấy.
Trong đầu hắn chỉ vang lên một ý nghĩ:
"Nếu mất việc, lấy gì trả tiền nhà, tiền điện thoại, và... tu luyện?"
Vừa chạy vừa suy nghĩ rối tung, chẳng mấy chốc, hắn đã đến trước toà nhà công ty.
Nhưng khi vừa bước chân vào, lập tức cảm nhận được ánh mắt kỳ lạ đổ dồn về phía mình.
Người tiếp tân ngẩn người nhìn hắn.
Đồng nghiệp đi ngang cũng thầm thì bàn tán, ánh mắt có kinh ngạc, có ngờ vực, thậm chí có chút... ngưỡng mộ.
"Ơ, người kia... là Thẩm Hàn à?"
"Không thể nào? Khí chất khác hẳn! Trước đây nhìn như dân văn phòng mờ nhạt mà?"
"Đúng đúng! Còn đẹp trai hơn cả mấy idol kìa!"
Nghe thấy những lời xì xào đó, Thẩm Hàn cười khổ trong lòng.
"Chỉ đổi cái xác thôi mà, cần gì phải làm quá vậy..."
Nhưng chưa kịp bước thêm hai bước, thì từ cuối hành lang, một cơn gió lạnh thổi tới.
Một người đàn ông trung niên với sắc mặt âm trầm đi tới — chính là trưởng phòng trực tiếp của Thẩm Hàn.
"Thẩm Hàn! Cậu còn dám đến đây?"
Tiếng quát khiến cả văn phòng im bặt.
Thẩm Hàn hít sâu một hơi, cố nặn ra nụ cười:
"Trưởng phòng, tôi... tôi bị bệnh, hôn mê mất mấy ngày nên không kịp xin phép..."
"Bệnh?"
Trưởng phòng cười lạnh, ánh mắt đảo qua thân thể cường tráng của hắn:
"Bệnh mà khỏe mạnh như thế này à? Cậu xem cậu bây giờ đi, có giống bị bệnh không?"
Thẩm Hàn á khẩu.
Quả thật với diện mạo và khí chất hiện tại, nói mình vừa ốm dậy nghe còn nực cười hơn cả chuyện thần thoại.
"Tôi... tôi có thể xin phép nghỉ không lương một thời gian, chuyện công việc xin được tự nguyện thôi việc."
Trưởng phòng hơi sững người.
Hắn vốn định nhân cơ hội này sa thải Thẩm Hàn, trút bỏ phiền phức.
Không ngờ đối phương lại chủ động xin thôi việc.
Thấy không còn gì để ép, hắn chỉ hừ lạnh, vung tay:
"Muốn đi thì đi, đừng ở lại bôi xấu danh tiếng công ty!"
Thẩm Hàn gật đầu, quay người rời đi, không hề lưu luyến.
Cánh cửa sau lưng khẽ đóng lại, chấm dứt một đoạn quá khứ cũ kỹ.
Hắn ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh ngoài kia, lòng nhẹ nhõm tựa như thoát khỏi xiềng xích.
"Từ nay về sau, ta chính thức bước vào một con đường hoàn toàn khác..."
Ý niệm vừa động, hắn lập tức lấy điện thoại ra, đăng nhập lại Tụ Tiên Các.
Trong nhóm chat, đủ loại tin nhắn nhảy loạn:
>[Ngọc Tuyết Kỳ]: Trời ơi trời, Trương Bất Phàm huynh lại bị đuổi khỏi động phủ vì trêu ghẹo sư tỷ người ta!
>[Vô Cực Tử]: Ai vừa nhận truyền thừa ở Tử Linh Cốc vậy? Mau chia sẻ kinh nghiệm đi!
>[Tiểu Tiểu]: Hội săn bảo vật ở Diệp Gia mở hội rồi kìa, ai tham gia không?
Không khí trong nhóm cực kỳ náo nhiệt, tựa như một dòng chảy cuồn cuộn của thế giới tu hành nơi hồng trần.
Thẩm Hàn bật cười, ngón tay lướt nhẹ.
Ngay lúc ấy, một tin nhắn khác hiện ra, làm hắn cau mày:
[Vạn Thiên Nhất Tông] - Lệnh truy tìm Luân Hồi Thiên Ngọc! Bất kỳ ai tìm được, lập tức báo lên tông môn, trọng thưởng vô số!
Một dòng sát khí vô hình dâng lên từ những con chữ lạnh băng.
"Chuyện phiền toái... bắt đầu rồi đây."
---
Hôm ấy, ngoài trời mây đen u ám, trong không khí mang theo mùi vị ngột ngạt như báo hiệu điềm chẳng lành.
Ngay khi Thẩm Hàn đang sửa soạn, tính toán chuyện nghỉ việc xong sẽ tìm đường khác sống qua ngày, thì một đợt tiếng gõ cửa vang lên.
"Két…"
Hắn hé cửa, chỉ thấy trước nhà mình đứng vài người lạ mặt.
Họ mặc thường phục như người phàm, thế nhưng ánh mắt như điện, thần sắc thâm trầm, hơi thở nhàn nhạt cũng khiến tim người ta như bị bàn tay vô hình siết chặt.
"Vị tiểu hữu này," một người trung niên khẽ cười, giọng điệu ôn hòa, "chúng ta từ Vạn Thiên Nhất Tông đến, nghe nói nơi này có một kỳ tài mới xuất hiện, đặc biệt tới bái phỏng."
Thẩm Hàn nhướng mày, biết ngay là sóng gió không nhỏ.
Tụ Tiên Các mấy hôm trước có người đăng tuyển, hắn vừa ló đầu ra nhìn, còn chưa kịp động tay thì đã bị Thiên Hà Đạo Quân trong nhóm cản lại. Xem ra... vẫn bị để ý rồi.
Mắt hắn đảo nhẹ, cười khách sáo:
"Xin lỗi, các vị e rằng nhận nhầm người rồi. Tiểu sinh chỉ là nhân viên công sở thất nghiệp, nào dám xưng tài?"
Mấy người trước cửa khẽ liếc nhau, ánh mắt lóe lên tia lạnh nhạt. Một tên trẻ tuổi trong nhóm hừ nhẹ, dường như chẳng thèm nể mặt hắn:
"Giấu đầu hở đuôi! Nếu không có chút bản lĩnh, ngươi nghĩ vì sao Vạn Thiên Nhất Tông lại đích thân mời?"
Không khí nhất thời trở nên trầm trọng.
Thẩm Hàn mím môi, trong lòng âm thầm cảnh giác.
Cũng may, hắn còn chưa đơn độc chống lại đám người này.
Ngay lúc này, trong điện thoại di động vang lên một dòng tin nhắn riêng trong nhóm Tụ Tiên Các.
Là Thiên Hà Đạo Quân.
> "Ngươi cứ kéo dài thời gian. Có người sắp tới đón."
Thẩm Hàn đọc tin, thở ra nhẹ nhõm, gương mặt vẫn giữ nụ cười lịch sự:
"Các vị muốn vào uống chén trà chứ? Chẳng qua nhà ta nhỏ, ngại lắm..."
Đám người kia bán tín bán nghi, nhưng không thể ngay lập tức ra tay giữa phố phường đầy người qua lại. Họ đành đứng ngoài, ánh mắt như mũi dao găm từng đợt về phía Thẩm Hàn.
Không khí trước cửa căn hộ dần dần trở nên căng thẳng.
Một gã thanh niên mặc áo gió đen, sắc mặt âm trầm, liên tục quét ánh mắt lạnh lùng lên người Thẩm Hàn.
Hắn là một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, được phái đến thăm dò, nhưng từ đầu tới giờ chỉ thấy Thẩm Hàn nói những lời vòng vo từ chối, không hề tỏ ra kính sợ như người bình thường gặp tu sĩ.
Điều này khiến hắn càng thêm khẳng định: "Tên này căn bản chỉ là hàng giả! Một tên mới nổi, dựa vào mánh khóe che mắt thiên cơ, lừa dối tông môn!"
Sát khí âm thầm bốc lên trong mắt hắn.
Không thể đợi nữa!
"Khỏi cần giả vờ nữa!" — hắn quát lớn, tay áo phất mạnh, linh lực kim đan bộc phát cuồn cuộn, bàn tay hóa thành trảo ấn, trực tiếp nhắm vào vai Thẩm Hàn mà chộp tới.
Một kích này nhìn như đơn giản, kỳ thực đã vận đủ bảy thành lực đạo, đủ để bắt sống một tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ như trở bàn tay.
Trong mắt hắn, Thẩm Hàn chắc chắn sẽ bị trấn áp trong nháy mắt, rồi lôi về tra khảo!
Nhưng—
"Ầm!"
Một tiếng nổ vang lên.
Ngay khoảnh khắc trảo ấn chạm vào vai Thẩm Hàn, sắc mặt gã tu sĩ nọ lập tức trắng bệch. Một luồng lực lượng khủng bố phản chấn từ thân thể Thẩm Hàn như sóng thần dội ngược ra ngoài.
"Phụt!"
Máu tươi phun đầy ra ngoài.
Thân hình gã tu sĩ bay ngược về sau hơn mười mét, đập mạnh vào tường, kim đan trong đan điền nứt vỡ chằng chịt, sinh cơ điên cuồng rút cạn.
Mà Thẩm Hàn đứng tại chỗ, cả người cứng đờ, trong mắt hiện đầy vẻ kinh ngạc, tựa như chính hắn cũng không hiểu chuyện gì vừa xảy ra.
Những tu sĩ còn lại đều biến sắc!
"Nguyên... Nguyên Anh kỳ?!"
Một người thốt lên, giọng run rẩy.
Không thể nào!
Tài liệu ghi lại rõ ràng, Thiên Vận Tử chỉ mới xuất hiện chưa lâu, làm sao đã đạt tới nguyên anh chân nhân?
Nhưng thực tế rành rành trước mắt khiến bọn họ không thể nghi ngờ!
Một luồng áp lực khủng bố còn lưu lại giữa trời đất, làm bọn họ cảm thấy như bị đá lớn đè lên vai, chỉ có thể run rẩy đỡ lấy đồng bọn trọng thương, rồi vội vàng thi triển thân pháp chạy đi, không dám nán lại một giây nào.
Trước cửa căn hộ chỉ còn lại một mình Thẩm Hàn.
Hắn sững người vài giây, dường như không dám tin vào cảm giác vừa rồi.
Qua hồi lâu, Thẩm Hàn mới cứng ngắc đưa tay đóng cửa lại, sau đó thẫn thờ ngồi bệt xuống nền gạch lạnh lẽo.
Khuôn mặt hắn trắng bệch không còn giọt máu, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
"Mình... mình vừa làm cái quái gì vậy..."
Thẩm Hàn thì thào tự hỏi, ánh mắt hoang mang không thôi.
Không có vận công.
Không có pháp thuật.
Cũng không có chủ động phản kháng...
Chỉ mới bị đối phương chạm vào, mà lại có thể trực tiếp phản chấn trọng thương một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ?
Bản thân hắn cũng không ngờ, cơ thể sau lần biến đổi ấy đã mạnh tới mức khó tin như vậy.
Suy nghĩ rối loạn, đầu óc quay cuồng.
Thẩm Hàn ôm đầu, thở dốc từng ngụm khí, hoàn toàn chưa thể chấp nhận nổi biến cố bất ngờ vừa rồi.