Chapter 43: Chihuahua đột biến

Sơn Nam rón rén bước lùi dần về phía sau. Cậu gắng cẩn thận hết sức để không dẫm phải cái xúc tu. 

Còn cái xúc tu thì đang cuộn tròn như một con trăn để nghỉ ngơi quanh căn phòng. Sơn Nam không thể đếm được cái xúc tu đã cuộn thành bao nhiêu vòng nữa. 

Mắt Sơn Nam đang quen dần với bóng tối, những vật thể trong căn phòng ở tầng 2 đã hiện lên rõ ràng hơn. 

Căn phòng này rộng khoảng 30 mét vuông. Nó được bài trí đầy đủ nội thất như một căn hộ studio với nhà tắm riêng - cũng giống như thiết kế của tất cả các phòng trọ từ tầng 3 đến tầng 7. 

Sơn Nam chăm chú nhìn vào nơi đang phát ra tiếng gầm gừ.

Tiếng gầm gừ đến từ một sinh vật có mùi tanh tưởi hơn cả một đàn cá chết. Nó đang nằm chềnh ềnh trên chiếc giường đôi ở giữa căn phòng. 

Sinh vật vừa gầm gừ, vừa kêu ăng ẳng, vừa ho khạc như bọn mèo bị nghẹn lông. Cái tiếng ăng ẳng này - Sơn Nam nghe sao thấy quen quá. 

Sau đó, nhờ có những bức ảnh chụp chân dung treo ở khắp phòng mà Sơn Nam đã nhận ra NÓ!

Vậy ra, căn phòng này chính là phòng riêng của NÓ. Đây là một căn phòng với nội thất xịn sò có diện tích rộng gấp đôi - trong khi giá thuê một căn tương tự - thì phải gấp ba căn phòng trọ trên tầng thượng của Sơn Nam. 

Nhưng theo như Sơn Nam nhớ - thì Kitty - con chó Chihuahua của ông bà chủ nhà trọ còn bé nhỏ hơn cả một con mèo. 

Cơ mà hiện tại, Kitty đã có thân thể phải to ngang ngửa bọn Pitbull. Và cũng giống như Pitbull, cơ bắp của Kitty cũng nổi cuồn cuộn. 

Không chỉ đơn giản như vậy, cái đầu của Kitty thì phình to một cách bất thường - so với tỉ lệ đầu và thân vốn của của bọn Pitbull. 

Chưa hết, mõm Kitty thì đang ngậm một vật thể lạ. Vật thể to đến độ mõm con chó đã phải banh ra hết cỡ - đến mức mép của nó còn rách toạc và rỉ máu. 

Đôi mắt Kitty như lồi hơn mỗi khi con chó cố gắng khạc cái vật thể trong miệng của nó ra. Tiếc thay, mỗi lần Kitty cố gắng, thì cái xúc tu đang cuộn quanh nhà chỉ dài ra thêm. 

Sơn Nam tự ôm lấy miệng để ngăn bản thân không hét lên. 

Hoá ra, cái xúc tu màu nâu đỏ - trơn tuột, nhớp nháp và nhầy nhụa mà ban nãy đã hành hạ Sơn Nam tới bến - không phải là giun đất khổng lồ, hay vòi bạch tuộc. Mà nó chính là cái lưỡi của con Kitty tội nghiệp. 

Trên cái lưỡi biến dạng của Kitty, vẫn còn có rất nhiều con mắt to nhỏ khác nhau. Tất cả bọn chúng đều đang nhắm nghiền lại như đang ngủ. Sơn Nam đã nhận ra những con mắt trên thân của cái xúc tu thực ra đều là những phiên bản quái dị từ đôi mắt lồi của Kitty. 

“Ôi, không!”

Một tiếng kêu khe khẽ vang lên.

Hồ Thu xuất hiện ở cửa ban công. Cô nàng run lẩy bẩy khi nhìn cái lưỡi đầy mắt của Kitty đang cuộn tròn quanh gian phòng.

Do đã phải đón chào một trận mưa mắt lẫn máu mủ rớt trúng đầu, phong thái của Hồ Thu nhìn không còn tự tin và cứng cỏi - như lúc cô nàng mới xuất hiện trong các phòng trọ của Sơn Nam nữa. 

Hồ Thu đưa mắt nhìn sang Sơn Nam rồi lắc đầu chán nản. 

Vì trượt xuống căn phòng này bằng lưỡi của con Kitty, mà bộ dạng của Sơn Nam lại trở nên nhem nhuốc và nhếch nhác hơn cả lúc cậu chưa đi tắm. 

Nhưng trông Hồ Thu cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Mái tóc bồng bềnh của Hồ Thu còn đang được trang trí bằng vài con mắt nho nhỏ - của trận mưa lúc nãy. 

Sơn Nam vốn định giấu tiệt Hồ Thu vụ tóc tai của cô nàng. Nhưng ánh nhìn của cậu làm Hồ Thu cảm thấy nghi ngờ. 

Hồ Thu bắt đầu đưa tay lên tóc…

Sơn Nam lắc đầu quầy quậy ra hiệu cho Hồ Thu dừng lại. Nhưng không kịp nữa rồi…

Mấy con mắt nho nhỏ bằng kích cỡ quả trứng cút lăn từ trên đầu xuống chân Hồ Thu. 

“Trời ơi!”

Hồ Thu ôm mặt kêu ré lên một cách bi kịch. 

Và thế là…

Những con mắt trên cái lưỡi của Kitty đồng loạt mở ra. Những cái đồng tử đen đảo như rang lạc nhằm tìm ra chủ nhân của tiếng hét. 

Dưới chân Sơn Nam, cái lưỡi của Kitty bắt đầu chuyển động như một con trăn. 

Sơn Nam không nghĩ ngợi gì nhiều. 

Cậu ngồi thụp xuống sàn và… hát cho cái xúc tu - tức là cái lưỡi của con Kitty nghe một bài hát xuất hiện đầu tiên trong đầu cậu. 

“Are you going to Scarborough Fair?

Parsley, sage, rosemary and thyme

Remember me to one who lives there

She once was a true love of mine”

Tuy đó không phải là một bài hát ru nhưng sự buồn bã và êm ái trong giai điệu đã làm cái lưỡi của Kitty đã ngừng chuyển động. Đám mắt trên cái lưỡi cũng dần dần nhắm lại. 

Rồi Sơn Nam phải lấy hết can đảm để dùng tay vỗ về cái lưỡi của Kitty y hệt dỗ dành một em bé. 

Thật may, đám mắt trên cái lưỡi của Kitty cuối cùng cũng đã nhắm lại hết. Chúng ngủ say luôn sau bài hát của Sơn Nam. 

Hồ Thu nhờ vậy mà cũng dần bình tĩnh. Cô nàng nhẹ nhàng tránh cái lưỡi đang cuộn tròn dưới sàn của Kitty để chạy về phía giường của nó.

“Suỵt. Cún ngoan. Em nằm yên nha.”

Hồ Thu nựng nịu Kitty vô cùng dịu dàng. Con chó Chihuahua không còn gầm gừ nữa mà kêu ư ử như than thở với Hồ Thu. Thái độ của con chó với Hồ Thu khác hẳn với Sơn Nam. 

Sơn Nam nhướng một bên lông mày tỏ ý ngạc nhiên. 

Kitty bình thường vốn đã có ngoại hình chẳng đáng yêu. Hiện nay thì trông nó lại càng ghê tởm. Ấy vậy mà Hồ Thu vẫn còn vỗ về nó được cơ đấy. 

“Nó cũng là một Infected phải không?”

Sơn Nam thì thào.

Hồ Thu gật đầu. Lông mày cô nàng cau lại còn đôi mắt nâu lóng lánh và mê hoặc bắt đầu đong đầy nước. 

“Tớ phải bắt bằng được kẻ gây ra chuyện này. Sao hắn nỡ lòng nào lại đi cắn một con chó chứ!”

Sơn Nam phải cố hết sức để không cười trước mặt một Hồ Thu đang đau khổ. 

Trong đầu Sơn Nam, hình ảnh một Vampire đẹp đẽ tựa như gã ca sĩ có mái tóc bạch kim của nhóm Crimson Veil xuất hiện. Và thay vì chơi đuổi bắt với những thiếu nữ ngây thơ, thì hắn lại đi cắn con chó như Kitty - một cách say mê.

“Ngoan nào. Em đừng sợ.”

Hồ Thu tiếp tục vỗ về Kitty. Tay phải cô nàng luồn vào cái túi đeo hông để rút cái súng bắn kim tiêm ra. 

Kitty đổi thái độ ngay tắp lự. Nó không còn tỏ ra dễ thương với Hồ Thu nữa. Như mọi thú cưng khác, Kitty ghét cay ghét đắng kim tiêm.

Con chó quay cái đầu có cái lưỡi lòng thòng về phía Hồ Thu. Nó không thể sủa vì vướng cái lưỡi khổng lồ. Nhưng tiếng gầm gừ của nó nghe âm vang như tiếng gầm của quái thú.

“Kitty ngoan. Em bình tĩnh lại nào!”

Hồ Thu càng thuyết phục. Kitty càng hoảng loạn.

Cái lưỡi của Kitty bắt đầu tự ngọ nguậy trong miệng của nó, như một phản ứng phòng vệ trước nguy hiểm. Những con mắt trên lưỡi bắt đầu he hé mở dần. 

Hồ Thu thấy mình cần phải hành động ngay trước khi những con mắt mở ra hết. Cô nàng quá rõ yếu điểm của mình. 

Hồ Thu nhào lên giường. Cô nàng ôm lấy đầu con chó Chihuahua đột biến trong sự kinh hãi của Sơn Nam. 

Sơn Nam đúng là trái ngược hoàn toàn với Hồ Thu. Sơn Nam không sợ cái lưỡi đầy mắt của Kitty nhưng cậu chẳng ưa nổi con Kitty. Ôm nó ư? Không bao giờ - kể cả lúc Kitty còn là một con chó bình thường.

Khi cái súng bắn kim tiêm của Hồ Thu đã kề vào cổ Kitty thì cánh cửa chính của căn phòng bật mở. 

“Dừng lại ngay! Hai cô cậu định làm gì Kitty của tôi?”

Bà chủ nhà trọ cố xô Hồ Thu ra khỏi Kitty bằng thân hình to lớn và phốp pháp của bà ấy. Còn Hồ Thu thì vẫn quyết tâm bám trụ đến cùng. 

Bà chủ nhà trọ tuy còn khoẻ mạnh hơn cả một Infected như ông chồng nhưng vẫn không thể nào đẩy hay lôi kéo được Hồ Thu ra khỏi con Kitty được. Dung dịch trong súng bắn kim tiêm đang được truyền dần đến ⅓ vào cơ thể con chó rồi. 

“Cô để nó yên cho tôi. Đồ quái vật!”

Do cổ của con Kitty đã bị Hồ Thu giữ chặt không buông, nên bà chủ nhà trọ bèn giơ đôi bàn tay múp míp kéo mõm con chó về phía bà ấy. Bà ấy không nhận ra Kitty thực sự rất bất ổn ư?

“Kitty mới là quái vật. Bác để cho Hồ Thu được yên ngay. Rồi Kitty mới trở về bình thường được.”

Sơn Nam ra sau lưng bà chủ nhà trọ và cố kéo bà ấy ra để cho Hồ Thu tập trung hoàn thành nhiệm vụ của mình. 

Thế là: Hai thiếu niên, một con chó Chihuahua đột biến với cái lưỡi khổng lồ đầy mắt và một bà chủ nhà to béo đang rối trí - cùng nhau tạo nên một khung cảnh hỗn loạn và ồn ào chưa từng thấy. 

Kitty vốn là một con chó vẩu. Răng nanh của nó luôn chìa ra ngoài cái mõm. Với cái đầu quá khổ như hiện tại, bộ răng nanh của con chó theo đó mà cũng to lên theo. 

Thành ra, sau một hồi co kéo cái mõm vẩu của con Kitty, bà chủ nhà trọ đã không cẩn thận và làm đứt tay mình khi vô tình chạm vào những cái răng nanh của nó.

Dòng máu đỏ tươi từ bàn tay múp míp của bà chủ nhà trọ chảy ròng ròng xuống cái lưỡi khổng lồ của con Kitty…

Con Kitty rùng mình.

Rồi Kitty bỗng chốc co giật liên hồi khiến Hồ Thu phải buông ngay con chó ra - dù cô nàng vẫn chưa truyền hết dung dịch trong ống tiêm vào cơ thể của Kitty. 

“Sơn Nam… Mau chạy thôi.”

Mặt Hồ Thu tái mét. Còn đôi mắt nâu của Hồ Thu đang biểu lộ một sự sợ hãi tột cùng.