Cái lưỡi của Kitty nhanh chóng lao về phía chủ nhân của nó. Rồi cái lưỡi cuộn quanh người con chó như một con trăn quấn con mồi. Tiếng xương gãy nát của Kitty kêu răng rắc còn con chó thì tru lên trong đau đớn.
“Kitty! Con của ta!”
Bà chủ nhà trọ nhào ngay vào mớ hỗn độn đó để giải cứu lấy chó cưng của mình. Bà ấy rú lên khi hai bàn tay múp míp bị ăn mòn. Đó là bà ấy chỉ mới chạm nhẹ vào cái lưỡi của Kitty thôi đấy.
Hồ Thu và Sơn Nam cùng nhau cố kéo người phụ nữ to lớn ra. Nhưng bà chủ nhà trọ chống cự rất dữ dội. Bà chủ nhà trọ cứ lao về phía con Kitty dù cho bà ấy vừa bị đau bởi con thú cưng.
“Kitty! Mẹ đến với con đây!”
Bà chủ nhà trọ xô cả hai đứa ngã lăn quay ra sàn. Bà vác tấm thân gần 100kg ì ạch chạy về phía con chó.
Trong khi đó, Kitty đã chìm nghỉm trong cái lưỡi đầy mắt của chính mình. Một thứ dịch trong suốt màu đỏ lợt tiết ra từ cái lưỡi làm tan chảy mọi thứ: Kitty, cái lưỡi, những con mắt - thành một đống thịt bầy nhầy có màu hồng nhạt.
Khối thịt được bao phủ những mạch máu đỏ ối nổi cuồn cuộn. Khối thịt đang ngày một phình to ra. Nó đã chiếm gần hết cả cái giường đôi rồi.
Và khối thịt vẫn cứ uốn éo không ngừng. Dường như có thứ gì đó đang chuyển động lùng bùng bên trong khối thịt. Thứ đó… đang đòi hỏi được thoát ra.
Rầm!
Thân thể phốp pháp của bà chủ nhà trọ đổ gục xuống sàn nhà. Để ngăn bà chủ nhà trọ với tới được khối thịt bùng nhùng kia, Hồ Thu đành phải đánh ngất bà ấy.
Hồ Thu kéo bà chủ nhà trọ vào trong nhà tắm. Sơn Nam phi tới giúp Hồ Thu đẩy cái thân thể phì nhiêu của bà chủ nhà trọ vào trong bồn tắm.
“Phải giấu tạm bà ấy vào đây vậy. Tuy máu bà ấy toàn Cholesterol, lại còn thừa Acid Uric và Glucose nhưng bọn Feral Vampire chẳng kén chọn mấy đâu.”
Hồ Thu thanh minh cho hành động của cô nàng.
Xong xuôi Hồ Thu khoá trái cửa phòng tắm. Cô nàng lại đẩy cái tủ quần áo vào để chặn cửa.
“Hồ Thu! Mau chạy thôi!”
Lần này đến lượt Sơn Nam phải giục Hồ Thu.
“Tớ cần phải đợi nó hoàn thành quá trình biến đổi. Sau đó tớ sẽ dụ nó ra khỏi đây. Không được để nó thịt bất cứ ai trong toà nhà này.”
Hồ Thu giải thích.
Trong bóng tối, đôi mắt nâu của Hồ Thu dường như đang phát sáng. Răng nanh của Hồ Thu thì đã nhú dài ra. Bộ móng vuốt nhìn cũng cứng cáp hơn bao giờ hết.
Hồ Thu đã vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu rồi.
Nhưng cơ thể Hồ Thu thì đang run lên từng chập. Cô nàng rõ ràng đang rất sợ hãi trước cái thứ đang hình thành dần bên trong bọc thịt kia.
”Sơn Nam! Cậu không còn nhiều thời gian nữa đâu. Giờ cậu phải chạy ngay đi…”
“Không! Tớ không đi đâu mà không có cậu!”
Sơn Nam ngắt lời Hồ Thu.
“Đồ ngốc! Đừng có cư xử như một nhân vật phim nữa!”
“Cậu mới ngốc! Có mỗi cái xúc tu và con chó Chihuahua mà còn không xử lý nổi nữa là thứ này.”
“Cái gì?”
Câu nói này của Sơn Nam quả thực có độ sát thương rất cao tới thể diện của Hồ Thu. Trán và quai hàm của Hồ Thu giờ còn nổi đầy những mạch máu hồng tím. Gương mặt của Hồ Thu đầy vẻ giận dữ.
Hồ Thu bước tới, mặt đối mặt với Sơn Nam. Đôi mắt màu nâu sáng lấp lánh và mê hoặc của Hồ Thu như nhìn xoáy vào tận tâm can của Sơn Nam.
Hồ Thu kiễng chân lên. Hai bàn tay của cô nàng chạm vào khuôn mặt của Sơn Nam trong khi đôi môi hồng đào dần hé mở…
Sơn Nam hoàn toàn bị bất ngờ.
Máu trong người Sơn Nam lại tăng tốc độ chảy vào trái tim. Khiến cho trái tim cậu đập nhanh dữ dội.
Và không chỉ mỗi trái tim của Sơn Nam đang đập dồn dập - mà dấu ấn Bloodbound tại vết cắn của Hồ Thu trước đây - cũng đang giật giật theo nhịp đập của trái tim.
Nhưng cảm giác bây giờ nơi dấu ấn Bloodbound của Sơn Nam lạ lắm. Nó không hề đau đớn như khi cậu bị tiếp cận bởi những Vampire khác hoặc Infected.
Sơn Nam cảm nhận được dấu ấn Bloodbound của cậu vừa nóng ran, vừa nhột nhột, vừa bứt rứt, khó chịu. Như thể… Nó đang khao khát và ham muốn bộ răng nanh của một Vampire nào đó cắn vào nó - một lần nữa.
“Bloodbound của ta!”
Giọng của Hồ Thu dù nghe vẫn trẻ con như ngày thường, bỗng trở nên mềm mại, dịu dàng và vô cùng quyến rũ.
“Vâng. Thưa Chủ Nhân!
Sơn Nam trả lời Hồ Thu một cách ngoan ngoãn. Lý trí của cậu phát ngượng vì cách xưng hô của mình. Không! Đó không phải là cậu. Dường như có một ai đó đang phát ngôn thay cho cậu.
“Cậu hãy chạy thật nhanh đến trường Harmony. Rồi xin tá túc trong phòng bảo vệ của bác Khoá cho đến khi mặt trời lên.”
Hồ Thu ra lệnh thật rõ ràng.
“Tại sao?”
Sơn Nam hỏi lại, vẫn với vẻ mặt đờ đẫn như của một người bị mộng du. Nhưng đó không phải là một câu trả lời mà Hồ Thu mong đợi.
Hồ Thu choáng váng toàn tập.
Luôn có những con người mang ý chí tự do, rất khó để thao túng họ - như Sơn Nam trước đây.
Nhưng hiện tại Sơn Nam đã là một Bloodbound - lại còn do chính Hồ Thu tạo ra. Mà Hồ Thu vẫn không thể thao túng Sơn Nam làm theo mệnh lệnh của mình.
Rõ ràng Hồ Thu đã phải sử dụng tất cả vũ khí thao túng của mình cùng một lúc như mùi hương, giọng nói, ánh mắt, đụng chạm - thế mà vẫn chẳng ăn thua. Mẹ cô nàng mà biết chuyện thì bà sẽ nói gì đây?
Hồ Thu những muốn thử thêm một lần nữa.
Cơ mà thần trí đã trở lại trong ánh mắt của Sơn Nam.
“Hồ Ly! Cậu vừa làm cái trò gì với tớ vậy?”
Sơn Nam cố mỉm cười. Tuy nhiên Sơn Nam đang rất bực vì cậu luôn ghét bị thao túng, nên nụ cười của cậu nhìn không được thân thiện cho lắm.
Sơn Nam nhẹ nhàng gỡ hai bàn tay của Hồ Thu đang áp lên khuôn mặt của mình. Nhưng hai bàn tay của cậu vẫn nắm lấy cổ tay nhỏ nhắn của Hồ Thu. Sơn Nam vẫn phải đề phòng Hồ Thu lại giở trò thôi miên tiếp.
“Tớ chỉ muốn… giữ cậu an toàn!”
Hồ Thu ấp úng.
Một đống phương án an bài cho Sơn Nam đang lướt nhanh qua tâm trí của Hồ Thu. Cô nàng đã tính đến chuyện đập cho Sơn Nam bất tỉnh. Như thế thì cô nàng phải thật nhanh chóng giấu Sơn Nam vào một trong những căn phòng ở các tầng trên.
“Nhưng đó không phải là điều tớ muốn…”
Sơn Nam không thể nói tiếp được. Mọi ngôn từ cậu biết đều không đủ để mô tả hết cảm xúc lúc này của cậu.
Sơn Nam thở dài.
“Thế thì mày muốn gì hở, Bro?”
Một giọng nói quen thuộc vang lên sau tiếng thở dài - dài đến cả mấy km của Sơn Nam.
Sơn Nam hoảng hồn buông ngay cổ tay của Hồ Thu ra. Cả Hồ Thu lẫn Sơn Nam đều lúng túng giấu tiệt đôi tay của hai người ra sau lưng. Hệt như một đám trẻ hư đang bày trò nghịch ngợm thì bị người lớn bắt gặp.
Nhật Vương lanh lẹ trèo qua lan can ban công. Hàm răng trắng tinh và chắc khỏe của cậu tỏa sáng theo nụ cười ở trong bóng tối.
“Đội hỗ trợ chỉ có một mình mày thôi hở Nhật Vương?”
Hồ Thu nhanh chóng lấy lại vẻ ngầu đét. Đồng thời cô nàng cũng tỏ vẻ thất vọng trước Nhật Vương.
“Ở ĐÓ đang cực kỳ hỗn loạn. Mọi người bận hết rồi. Tao phải cố gắng lắm mới đến đây được.”
Nhật Vương nói một cách bình thản. Cậu bước vào căn phòng tối, nhập bọn với Sơn Nam và Hồ Thu.
Sơn Nam mới để ý thấy rằng Nhật Vương nhìn trông khá là bầm dập và tơi tả. Nhật Vương đang mặc một cái áo thun rách nát. Lộ ra tấm thân rắn rỏi với bộ ngực rộng và sáu múi cơ bụng săn chắc - đầy những vết cào, vết cắn vẫn còn rơm rớm máu.