Hải Anh bước đi giữa con phố đông đúc, chiếc nón cổ trang che phủ mái tóc trắng như tuyết của cô, cùng với chiếc khăn che kín mặt, chỉ để lộ đôi mắt trái màu – đôi mắt mà bất kỳ ai cũng có thể nhận ra, dù cô cố giấu đi. Những ánh mắt xung quanh vẫn không ngừng dừng lại, nhưng cô đã quen với điều đó từ lâu. Dù sao, thế giới này vẫn không thể chấp nhận một sinh vật như cô.
Bước chân của cô không nhanh, nhưng không chậm, cứ thế lướt qua những quán xá, những người dân tấp nập. Dù đã sống hơn một nghìn năm, nhưng Hải Anh vẫn chưa thể nào quên được những cảm giác khi lần đầu bước chân vào thế giới này. Mọi thứ xung quanh cô vẫn là một sự xa lạ không thể nào hòa nhập.
Đột nhiên, tiếng ồn ào vang lên từ phía xa. Một đoàn quân lớn đang di chuyển, dẫn đầu là một người đàn ông với dáng vẻ kiêu ngạo, hùng dũng. Hải Anh dừng bước, ánh mắt vô thức hướng về phía đó. Khi ánh mắt cô bắt gặp khuôn mặt của người đàn ông đi đầu, một cảm giác quen thuộc dâng lên trong tim. Đó là anh – người mà cô từng yêu thương, người mà cô đã mất đi.
Nhưng không thể nhầm lẫn được, dù khuôn mặt đó không thay đổi, sắc thái trong đôi mắt anh đã khác. Mọi cảm xúc ấm áp, dịu dàng mà cô từng thấy trong ánh nhìn của anh đều biến mất. Thay vào đó là sự lạnh lùng, sắc bén, vô tâm đến mức khiến cô không thể nhận ra ngưi mà mình từng yêu. Anh giờ đây là một con người khác, không còn là người mà cô từng biết.
Nhưng Hải Anh không quan tâm. Anh không còn là gì với cô nữa, và cô cũng vậy. Cô quay lưng, tiếp tục bước đi, nhưng trong lòng lại không khỏi cảm thấy một nỗi đau nhói. Những kỷ niệm về anh, về mối tình đã qua, giờ chỉ còn lại là những vết thương cũ.
Tối đó, khi màn đêm buông xuống, Hải Anh lại một lần nữa lẻn vào cung, giống như những lần cô từng làm trước đây. Nhưng lần này, cô không tìm kiếm sự yên tĩnh. Cô muốn nhìn lại anh, nhìn lại người mà đã từng là tất cả đối với cô. Cô biết mình không nên, nhưng trái tim không thể kìm nén.
Cô vào cung như một bóng ma, không để lại dấu vết. Những người bảo vệ không thể phát hiện ra sự hiện diện của cô, cho đến khi cô đứng trước phòng của anh. Cánh cửa khép hờ, ánh đèn mờ ảo từ trong chiếu ra, tạo nên một không gian vừa yên tĩnh vừa đầy sức sống. Hải Anh nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Nhưng ngay khi cô bước vào, một cảm giác nguy hiểm thoáng qua. Cô nhận ra, anh đã biết cô đến từ lâu. Ánh mắt lạnh lùng của anh nhìn thẳng vào cô, không có chút bất ngờ, chỉ là sự tĩnh lặng đáng sợ.
Anh nói, giọng đều đặn nhưng sắc bén, “Cô đến đây để làm gì?”
Hải Anh không trả lời, chỉ lặng lẽ nhìn anh. Những ký ức cũ ùa về, nhưng cô không để chúng chi phối bản thân. Cô biết mình không còn là cô gái yếu đuối ngày xưa, và anh cũng không còn là người yêu cô.
Anh tiến lại gần, rút thanh kiếm quý ra khỏi vỏ. "Nếu cô muốn chết, tôi sẽ không ngần ngại kết liễu."
Cái chết, cô đã từng đứng bên bờ vực của nó rất nhiều lần, và giờ, một lần nữa, nó đến với cô. Nhưng lần này, cô không hề sợ hãi. Trong một khoảnh khắc cực kỳ ngắn ngủi, cô vươn tay ra, và với một động tác đơn giản, cô cắt chéo thanh kiếm của anh bằng tay không, khiến thanh kiếm quý bị phá hủy hoàn toàn. Lưỡi kiếm kim cực quý vốn dĩ khó mà bị hủy, nhưng lại bị cô phá hủy dễ dàng.
Anh đứng đó, ngây người, không thể tin vào mắt mình. Một cô gái có vẻ yếu đuối, không mang chút sức mạnh nào lại có thể phá hủy thanh kiếm mà anh đã luyện suốt bao nhiêu năm trời. Dáng vẻ ngốc nghếch của cô khi vừa làm điều đó khiến anh cảm thấy một sự hưng thú mới mẻ. Đôi mắt anh lóe lên sự thích thú.
“Không ngờ cô lại có chút tài năng,” anh nói, giọng đầy thách thức.
Lý trí anh mách bảo rằng cô là kẻ nguy hiểm, nhưng sự kiêu ngạo trong anh lại không cho phép anh nhìn nhận cô là một mối đe dọa. Đối với anh, thứ gì anh muốn có thì phải có bằng được, và cô, dù có sức mạnh hay không, anh cũng sẽ không bỏ qua. Cô sẽ là của anh.
Hải Anh nhìn anh, không nói lời nào. Trong lòng cô, chỉ còn lại sự lạnh lùng, nhưng đôi mắt cô không giấu được sự chua chát. Cô biết, lần này, sự xuất hiện của mình không đơn giản chỉ là gặp lại một người cũ, mà có lẽ là khởi đầu cho một trận chiến mà cô không thể tránh khỏi.