Chương 3: Bắt Đầu Một Giao Ước

Không khí trong căn phòng nặng nề đến mức chỉ cần một cái thở dài cũng có thể khuấy động sự im lặng đó. Hải Anh và người đàn ông trước mặt, kẻ đã từng là tất cả trong ký ức cô, giờ đang ngồi đối diện nhau như hai người xa lạ.

Anh là người phá tan bầu không khí trước. Giọng nói trầm thấp vang lên, kéo cô ra khỏi dòng suy nghĩ miên man.

"Ngươi không tầm thường," anh nói, ánh mắt sắc bén như xuyên thấu mọi lớp phòng bị của cô. "Ta muốn ngươi làm người của ta. Hộ vệ, trợ thủ, hay bất cứ gì, miễn là ngươi phải luôn bên cạnh ta."

Hải Anh khẽ cau mày. Cô không thích ràng buộc, càng không muốn dính líu vào thế giới hoàng cung này. Cô lập tức từ chối, giọng nói bình thản nhưng kiên quyết.

"Ta không hứng thú."

Anh cười nhạt, ánh mắt lóe lên tia nguy hiểm. "Ngươi đã phá hủy thanh kiếm quý của ta. Thứ đó không thể tính bằng vàng bạc. Nếu không muốn bồi thường bằng mạng, thì ngươi phải làm việc cho ta."

Hải Anh trầm mặc. Cô hiểu anh không đùa. Một cuộc đàm phán ngắn diễn ra, không nhiều lời, chỉ có ánh mắt và sự kiên định va chạm nhau. Cuối cùng, cô đành miễn cưỡng gật đầu.

"Được thôi," cô nói, đôi mắt lạnh như băng. "Nhưng chỉ trong một thời gian nhất định."

Anh nhếch môi, như thể đã lường trước kết quả này từ lâu.

"Giờ thì giới thiệu về bản thân," anh ra lệnh, thái độ vẫn kiêu ngạo như cũ. "Ta là Đoàn Tường Vũ, hai mươi tuổi, tam thái tử của nhà Đoàn."

Cô hơi khựng lại. Nếu là trước đây, cô sẽ chẳng buồn nhớ những chi tiết này, nhưng hôm nay, cô lại khắc sâu từng chữ vào lòng.

Khi đến lượt mình, Hải Anh biết cô không thể tùy tiện tiết lộ thân phận. Cô hít một hơi rồi trả lời, đôi mắt bình thản:

"Ta tên Lục Hải Nguyệt, mười bảy tuổi." 

(Tên *Hải Nguyệt* mình chọn để gần giống *Hải Anh*.)

Anh gật đầu, đôi mắt nửa như tin tưởng, nửa như hoài nghi.

"Ngày mai, ta muốn ngươi phải có mặt trong phòng ta từ sáng sớm," anh dặn dò, giọng không cho phép cãi lại. "Và nhớ, che đi con mắt đỏ đó. Đừng để kẻ khác chú ý."

Cô im lặng, chỉ khẽ gật đầu.

Rời khỏi phòng anh, Hải Anh như trút được gánh nặng. Nhưng cô không biết, ở nơi ánh đèn mờ tối đó, một bóng người lặng lẽ bước ra từ góc khuất.

"Chủ nhân," giọng nói lạnh lùng vang lên, là người cộng sự trung thành của Đoàn Tường Vũ – *Liễu Thanh Hàn*.

("Liễu Thanh Hàn" người cộng sự, nghe vừa sắc lạnh vừa có cảm giác nguy hiểm.)

Hắn hơi cúi người, ánh mắt sắc như dao nhìn theo hướng Hải Anh vừa biến mất.

"Vì sao lại chọn cô ta?" hắn hỏi, giọng không chứa nhiều tò mò, chỉ là thăm dò.

Đoàn Tường Vũ không trả lời thẳng. Chỉ khẽ nhếch môi, ánh mắt sâu thẳm đầy tính chiếm

hữu.

"Chỉ vì ta muốn thế."

Liễu Thanh Hàn không hỏi thêm. Hắn biết rõ tính cách chủ nhân mình. Một khi đã để mắt đến thứ gì, thì cho dù đó là người hay vật, hắn cũng sẽ không buông tay.

Nhưng trong lòng hắn vẫn có chút băn khoăn. Cô gái ấy, tại sao lại luôn đội nón che mặt khi lẻn vào cung? Điều đó chỉ càng khiến bản thân dễ bị chú ý hơn, không phải sao? Hay cô ta còn che giấu điều gì?

Chuyển cảnh.

Hải Anh nằm dài trên một cành cây cao ngoài thành, đôi mắt nhìn xa xăm dưới bầu trời đêm lấp lánh ánh sao. Gió đêm thổi nhẹ qua mái tóc trắng của cô, tung bay như những dải lụa.

Cô suy nghĩ lại mọi chuyện vừa xảy ra.

Cô biết rõ, trong phòng hôm nay không chỉ có mình và anh. Còn một người nữa – kẻ luôn ẩn mình trong bóng tối, giám sát từng hành động của cô. Cô thừa sức nhận ra sự hiện diện đó, nhưng lại chẳng buồn để tâm.

Cô thừa sức chạy trốn nếu muốn. Nhưng... mỗi khi đứng trước anh, lý trí của cô như đông cứng lại, biến cô thành một kẻ ngốc. Cô ghét cảm giác đó, ghét sự yếu mềm ấy, nhưng lại không thể khống chế nổi.

Dù vậy, trong sâu thẳm lòng mình, cô cũng cảm thấy ấm áp một cách kỳ lạ. Anh không hề đề cập đến chiếc nón vướng víu của cô, cũng chẳng hỏi gì về con mắt đỏ kia. Thậm chí còn dặn dò cô che đi, để tránh bị soi mói.

Trái ngược với những kẻ từng đối xử với cô bằng ánh mắt khinh bỉ và sợ hãi, Đoàn Tường Vũ – người lạnh lùng và cao ngạo kia – lại đối xử với cô như một con người bình thường.

Có lẽ, cô sẽ tạm thời ở lại đây. Dù chỉ là một trò chơi nguy hiểm mà thôi.