Sáng hôm sau, Hải Nguyệt đã có mặt trước cửa phòng Đoàn Tường Vũ từ rất sớm. Cô đứng đó, gõ nhẹ nhưng không thấy ai trả lời. Đắn đo một lúc, cô đẩy nhẹ cửa bước vào.
Trong căn phòng ngập ánh nắng sớm, anh ta vẫn đang... ngủ nướng.
Cô đứng lặng một lúc, ngán ngẩm thở dài. Cái con người luôn miệng cao ngạo này lại có thể ngủ mê mệt như vậy sao? Hải Nguyệt bước đến gần, nhìn ngắm khuôn mặt anh lúc ngủ – bình thản và yên tĩnh, khác hẳn với vẻ lạnh lùng sắc bén thường ngày.
Bị thôi thúc bởi một cảm giác khó tả, cô đưa tay định khẽ chạm vào khuôn mặt anh. Nhưng ngay khi đầu ngón tay còn chưa kịp chạm vào da anh, một bàn tay to lớn đã nhanh như chớp bắt lấy cổ tay cô.
Hải Nguyệt giật mình lúng túng, chưa kịp phản ứng thì nghe tiếng cười mỉa vang lên:
"Ta thức từ lâu rồi, chỉ là muốn xem thử ngươi định giở trò gì."
Anh mở mắt, đôi mắt sáng rực mang theo chút trêu chọc, khiến khuôn mặt cô ửng đỏ vì xấu hổ lẫn tức giận. Không kiềm chế được, cô lớn tiếng phản ứng — và tát thẳng vào mặt anh một cái!
"Chát!" — âm thanh vang dội trong căn phòng yên ắng.
Đoàn Tường Vũ sững sờ. Lần đầu tiên trong đời bị một người tát, mà lại còn là một cô gái nhỏ bé như vậy! Khuôn mặt tuấn tú của anh in rõ dấu bàn tay đỏ ửng. Anh lườm cô một cái đầy khó chịu, quay người đi thay y phục mà không nói thêm lời nào.
Chỉ trong chốc lát, cửa phòng bật mở. Không nói không rằng, anh nắm cổ tay Hải Nguyệt kéo thẳng ra ngoài.
Khi hai người bước ra khỏi phòng, đám người đang đi ngang qua đều tròn mắt kinh ngạc. Một cô gái lạ mặt, còn đi ra từ phòng Tam thái tử? Tin đồn kiểu gì cũng sẽ lan truyền nhanh thôi.
Nhưng Đoàn Tường Vũ chẳng buồn bận tâm. Anh dẫn Hải Nguyệt đến sân luyện tập riêng của mình.
"Đây là nơi ta huấn luyện binh sĩ tinh nhuệ," anh giới thiệu sơ qua, rồi chỉ tay về phía cô, tuyên bố trước đám đông đang tụ tập:
"Cô ấy – từ hôm nay trở đi – sẽ là hộ vệ riêng của ta."
Những ánh mắt nghi ngờ, xì xầm vang lên. Khi nghe lệnh "giao lưu thử sức," ai nấy đều hiểu ngầm đây là phép thử dành cho cô.
Nhưng bọn họ vẫn chần chừ. Trước mặt họ chỉ là một cô gái nhỏ nhắn, yếu ớt, ai lại nỡ ra tay thật chứ?
Đoàn Tường Vũ cau mày, lạnh giọng quát:
"Ta nói 'giao lưu' không phải để ngắm nhau. Mau ra tay!"
Lệnh ban ra, đám binh sĩ không dám trái ý. Một tên trong số đó – tên *Phong Dực* (mình chọn tên này nhé, vừa liên quan tốc độ vừa mạnh mẽ) – hùng hổ lao đến, kiếm chĩa thẳng vào Hải Nguyệt.
Hải Nguyệt khẽ nghiêng người, nhẹ nhàng dùng một tay bắt lấy thanh kiếm, khiến Phong Dực chết sững vì kinh ngạc.
Tuy nhiên, cô nhanh chóng giả vờ sơ suất, để lưỡi kiếm sượt qua cánh tay, để lại một vết thương nhỏ. Máu thấm đỏ áo.
Cảnh tượng ấy khiến đám binh sĩ thở phào. Họ nghĩ cô cũng chỉ là một "cô nương bình thường" mà thôi. Nhưng trong số đó, Liễu Thanh Hàn và một cận vệ khác – người từng chứng kiến cảnh cô phá hủy thanh kiếm quý – lại không bị đánh lừa dễ dàng.
Dù biết là lừa, nhưng họ không vạch trần.
Theo lệnh, mọi người đồng loạt lao vào. Nhưng chỉ sau chưa đầy mười phút, tất cả đã nằm rạp dưới đất, thở dốc. Hải Nguyệt nhẹ nhàng phủi tay như chẳng hề phí chút sức lực nào.
Đoàn Tường Vũ đứng đó, ánh mắt lóe lên sự hài lòng khó giấu.
Phong Dực – kẻ định đâm cô lúc đầu – lê bước lại, giơ tay ra trước mặt cô, nghiêm túc nói:
"Ta – Phong Dực – thừa nhận ngươi có tư cách làm hộ vệ riêng của Tam thái tử."
Nụ cười nhạt hiện lên trên môi Hải Nguyệt.
Đúng lúc đó, một binh sĩ từ xa chạy đến, hét lớn:
"Bẩm Tam thái tử! Ma vật tấn công ở rừng phía Tây!"
Mọi người lập tức bỏ dở sân luyện tập, vội vã chuẩn bị ra trận. Chỉ còn Hải Nguyệt đứng lạc lõng.
Nhưng Đoàn Tường Vũ không bỏ mặc cô.
Anh nhanh chóng quay lại, bế bổng cô lên ngang người trong ánh mắt ngỡ ngàng của tất cả rồi phóng thẳng lên ngựa.
"Giữ chặt," anh nhếch môi, ánh mắt sắc bén nhưng đầy dịu dàng.
Hải Nguyệt đỏ bừng mặt, giãy giụa nhưng không thể thoát ra. Tiếng cười khe khẽ của anh như gió lướt qua tai cô.
Khi đến khu rừng, cả đoàn nhanh chóng bị bao trùm bởi một làn sương mù dày đặc và mùi khí độc nồng nặc.
Mọi người lập tức lấy khăn che mặt, chỉ riêng Hải Nguyệt vẫn thản nhiên bước đi, không một chút e dè.
"Nguyệt, che mặt lại!" Phong Dực lo lắng gọi lớn.
Cô mỉm cười lắc đầu, đôi mắt sáng như sao:
"Không cần đâu. Ta miễn nhiễm với khí độc. Đêm qua ta còn ngủ trong khu rừng này đấy."
Câu nói của cô khiến tất cả chết lặng. Không ai dám tin, nhưng không còn thời gian để tranh luận. Cuộc chiến với ma vật đã cận kề.