Sau khi bàn bạc, Hải Nguyệt nhận nhiệm vụ đi tiền trạm, do thám phía trước để đảm bảo an toàn cho đoàn quân.
Sương mù dày đặc, nhưng với khả năng đặc biệt của mình, cô di chuyển nhẹ nhàng như bóng ma trong màn trắng đục. Đang tiến sâu vào khu rừng, cô bỗng khựng lại — một luồng ám khí nặng nề quấn quanh không khí, dày đặc đến mức khiến người khác ngạt thở.
Cảnh giác cao độ, Hải Nguyệt men theo luồng khí, lần ra một khu đất trống.
Ở đó, cô thấy những ngôi mộ sơ sài — đất đá lộn xộn, như thể vừa vội vàng vùi lấp xác người. Một, hai, ba... bốn xác người mới chỉ được chôn qua loa. Và xung quanh còn nhiều nấm mồ nhỏ khác, vô danh, cô quạnh.
Cô nên quay lại báo cho mọi người... nhưng một cảm giác kỳ lạ lôi kéo cô đi sâu hơn.
Cuối cùng, cô đứng trước một hang động ẩm ướt, lạnh lẽo. Bên trong là một cỗ quan tài phủ đầy bụi bặm, tựa hồ đã tồn tại cả trăm năm.
Không cưỡng lại được sự tò mò, Hải Nguyệt tiến tới, mở nắp quan tài.
Bên trong... trống rỗng.
Một dấu hiệu bất thường. Cô nghi ngờ có điều gì đó đã thoát ra khỏi nơi này. Cảm giác bất an dâng lên.
Không do dự, Hải Nguyệt lập tức gọi người hỗ trợ. Người cô tin tưởng nhất lúc này — **Lý Trạm**.
**Lý Trạm**, một người kỳ lạ vốn từng là nhà thơ, kiếm sĩ đa tài, có khả năng liên tiếp di chuyển theo ý muốn không khác gì một con khó bay ngang quá. Đặc biệt, anh còn có thể "hòa mình" vào thanh kiếm, biến mất hoàn toàn trong khoảnh khắc.
Khi còn sống, Lý Trạm là thiên tài kiếm đạo, nhưng vì ghen tị, nhiều kẻ đã âm thầm hãm hại anh. Một lần, vì cứu một đứa trẻ, anh bị đâm trọng thương. Khi ấy, Hải Nguyệt tình cờ đi ngang. Không hiểu sao, cô lại quyết định cứu anh — cho anh uống máu của mình, sau khi hỏi anh có nguyện ý trở thành "ma tộc" dưới trướng cô hay không.
Lý Trạm mỉm cười, đồng ý, thề suốt đời trung thành.
Hiện giờ, Lý Trạm tồn tại với thân phận "Quỷ", vì khi còn sống anh chưa từng tu luyện tà thuật, và sau khi chết lại uống máu người chết.
Khi nhận lệnh, Lý Trạm xuất hiện nhanh như gió bên cạnh Hải Nguyệt, nheo mắt tinh nghịch:
"Quản lý tôi cũng cực nhỉ, tiểu thư~" – giọng nói mang theo vẻ đùa giỡn cố hữu.
"Đi điều tra dấu vết người trong quan tài," cô ra lệnh lạnh lùng, mặc kệ ánh mắt cười cợt của anh.
"Tuân lệnh," anh đáp, rồi như bóng mờ tan vào sương mù.
Quay lại với mọi người, Hải Nguyệt nhanh trí bịa ra một lý do khi họ đang lo lắng hỏi han:
"Xin lỗi... có vài dấu vết ma vật ở phía tây bắc, ta mất thời gian điều tra kỹ hơn để tránh bị đánh lén."
Mọi người tin ngay, vì trước giờ chưa ai nghi ngờ năng lực quan sát sắc bén của cô.
Nhưng chưa kịp thở phào, tiếng gầm rú vang lên khắp khu rừng. Lũ ma vật, từng đàn từng đàn, tràn ra từ trong sương mù!
Trận chiến bắt đầu.
Mọi người chiến đấu dũng mãnh, nhưng số lượng ma vật quá đông, khiến ai nấy dần kiệt sức. Đoàn Tường Vũ, dù tay cầm kiếm đầy vết máu, vẫn không rời ánh mắt tìm kiếm bóng dáng quen thuộc.
Cuối cùng, anh thấy cô — Hải Nguyệt — đang đứng trên cành cây cao, lạnh lùng quan sát.
Lúc này, Hải Nguyệt đang phân tích.
"Số lượng ma vật nhiều bất thường... Có lẽ do ám khí quá nặng kéo đến."
Dù không có ý định tham chiến ngay, nhưng nhìn thấy sự kiệt quệ của mọi người, cô quyết định ra tay.
Không để lộ vũ khí thật — cây lưỡi hái hắc ám của mình — cô lén lấy một thanh kiếm gần đó.
Trong khoảnh khắc, cô lao xuống từ trên cao như tia chớp.
Thanh kiếm trong tay cô như ánh bạc xoáy mạnh, mỗi nhát chém đều quét sạch cả chục con ma vật.
Chỉ trong vài nhịp thở ngắn ngủi, hơn một ngàn con ma vật đã bị tiêu diệt.
Đám còn lại kinh hãi bỏ chạy tán loạn vào rừng sâu.
Mọi người đứng trân trối nhìn cô gái nhỏ bé trước mặt.
Một sự im lặng kéo dài... rồi tiếng hò reo vang lên, tiếng vỗ tay giòn giã.
Lần đầu tiên trong đời, Hải Nguyệt nghe được những tiếng "cảm ơn" chân thành từ những người cô từng cứu.
Trái tim cô khẽ run lên, một cảm giác ấm áp lan tỏa.
Mọi người vui mừng lao về phía cô, nhưng vô tình làm rơi chiếc nón cổ trang cô luôn đội trên đầu.
Mái tóc trắng muốt óng ánh dưới ánh mặt trời hiện rõ.
Đoàn Tường Vũ khẽ giật mình, lúc này mới hiểu vì sao cô luôn cố che giấu.
Nhưng trái với lo sợ của cô, mọi người không hề xa lánh.
"Đẹp quá!" – một người lính thốt lên.
"Chưa từng thấy ai có mái tóc trắng mà lại đẹp như thế!" – người khác tiếp lời.
Hải Nguyệt đứng ngẩn ra giữa đám đông, mắt cay xè.
Tối hôm đó, trở về doanh trại, Hải Nguyệt vẫn cố đội lại chiếc nón.
Nhưng Đoàn Tường Vũ đã nhanh tay kéo cô thẳng đến phòng mình.
"Cái gì?!" cô kêu lên ngạc nhiên.
Bản thân Đoàn Tường Vũ cũng không hiểu rõ tại sao mình lại làm vậy, chỉ lúng túng biện bạch:
"Nghe ngươi nói tối qua ngủ ngoài rừng... Ta... không an tâm. Tạm thời ngủ cùng đi, ta sẽ chuẩn bị phòng riêng cho ngươi sau."
"Không thể nào!" Hải Nguyệt đỏ bừng cả mặt.
Cãi vã chí chóe một hồi, hai người cuối cùng cũng thỏa thuận... chia đôi chiếc giường.
Một bên cô, một bên anh, dùng một tấm chăn phân cách ở giữa.
Nửa đêm.
Không ngủ được, Hải Nguyệt lặng lẽ rời giường đi dạo trong sân.
Bất ngờ — một cánh tay mạnh mẽ kéo cô ngược trở lại, ôm trọn vào lòng.
Đoàn Tường Vũ trong cơn mơ màng, ghì chặt cô, hơi thở đều đều bên tai.
Hải Nguyệt cứng đờ cả người, gương mặt đỏ bừng.
Tên ngốc này... đang ngủ ngon lành mà lại gây họa lớn rồi đấy!