Lần đầu tiên tôi được trông thấy Khương Chí Bảo ở một khoảng cách gần như thế này.
Hôm nay cậu ấy không đeo kính, chính vì vậy mà ngoại hình cũng bớt thư sinh hơn một tí. Chí Bảo cũng như mọi chàng trai bình thường, chọn cho mình một bộ quần áo ấm áp: chiếc áo khoác phao màu sáng, quần ống rộng và đi kèm theo phụ kiện là headphone.
- Chào tỷ tỷ. Chào cậu.
Trông thấy tôi tiến đến cùng với Hân Nghiên tỷ tỷ, thân hình mảnh khảnh ấy nói câu xin chào bằng chất giọng trầm ấm và cúi chào lịch sự.
- Chào, Tiểu Bảo.
- Chào.
- Ừm, chuyện là một dãy ghế có 3 chiếc ghế cạnh nhau, nếu có thể chúng ta ngồi cùng nhé?
- Tất nhiên rồi.
- Ừm, không vấn đề gì.
"Mấy đứa ơi! Mau đi làm thủ tục kí gửi đồ nào!"
- Tỷ tỷ, để em xách đồ cho chị. - Cậu nhóc ngại ngùng đưa tay ra, chủ động kéo va li cho chị ấy. - Chị cứ ngồi ở đây đi.
- Ừm.
Bởi vì chẳng có ai "sẵn sàng kí gửi đồ dùm" nên tôi đành tự mình làm.
- Này.
Bỗng cậu bạn học bá ấy kéo tôi lại và thì thầm.
- Lát nữa, cậu cho tôi ngồi cạnh tỷ tỷ nhé?
- Ờ... Được thôi.
- Cảm ơn cậu nhiều! Tôi sẽ mua quà cảm tạ sau.
- Ừ, sao cũng được.
"NÈ!"
Chợt có tiếng hét của ai đó đằng sau, rồi một bóng lưng xuất hiện chặn đường của tôi.
- Chí Bảo, cậu có giữ điện thoại của mình không vậy?
Tôi biết người này. Cái tên mà đã ném trái bóng vào đầu tôi.
- Không, sao vậy? Có để quên trên hàng ghế chờ không vậy?
- Ừm...mình không chắc. Ể? - Cậu ta nhìn tôi. - Là cậu nè!
- Hai người biết nhau à?
- ...
- Chào, mình là Huỳnh Lâm Kha.
- Chào, trái bóng hôm trước đau lắm.
- Ờm... Xin lỗi... Mình xin lỗi!
- Không sao, không sao.
- Mình giúp cậu đi kí gửi đồ được chứ?
- Thôi không cần đâu. Đi mà lo cho cái điện thoại của cậu ấy.
- Ờ ha, suýt quên. Hẹn gặp lại! - Rồi cậu ta chạy đi mất hút.
- Này, tên đó lúc nào cũng vậy hả? - Tôi ngờ vực hỏi Chí Bảo.
- Ừ. Đừng để bụng nhé.
- Không sao.
Chà... Khó xử phết...
- Chị muốn ngồi với Tiểu Giang!
- Nhưng mà chị ngồi ghế bên ngoài...
- Thì sao?
- Thì... - Tôi ra tín hiệu cầu cứu với anh chàng họ Khương, cũng đang khó xử không kém.
- Tỷ tỷ... Em muốn ngồi kế chị, có được không?
- Tiểu Bảo, bộ em không nghe chị nói là muốn ngồi với Tiểu Giang à?
- Vâng...
- Thật em nghĩ mình sẽ ngồi ngoài... - Tôi lên tiếng cố trấn an bản thân.
- Vậy chị sẽ ngồi giữa! Nhưng mà chị muốn quay cảnh cửa sổ máy bay! Tiểu Giang, bộ em ghét chị hay sao mà không muốn ngồi với chị?
- Em không có mà.
- Vậy thì chị vào trong ngồi đây. Tiếp đến sẽ là em đấy.
Tôi nhìn chàng trai đang buồn bã kia bằng ánh mắt khẩn cầu: "Anh bạn, tôi đã cố rồi. Đừng trách tôi!"
- Tiểu Giang, nhìn kìa! Đó là biển Thái Bình Dương đấy.
Sau khi quá cảnh tại Hàn Quốc, chúng tôi tiếp tục chặng đường bay đến Mỹ, băng qua Thái Bình Dương.
- Nào chụp cho chị kiểu ảnh nhé.
"1. 2. 3."
- Cheeze!
Tôi nhanh tay nhấn chụp.
- Chà, em chụp đẹp đấy chứ. Khá khen cho em.
Một lúc nghịch ngợm đã đời, chị ấy lăn ra ngủ. Tôi bất đắc dĩ trở thành cái gối tựa cho cô ấy.
- Ờm... Tôi nên gọi cậu thế nào? Tiểu Giang à? - Bấy giờ cậu bạn bên cạnh mới nhỏ nhẹ nói.
- Vương Nhất Giang.
- À, được rồi. Vương Nhất Giang, cậu thân với tỷ tỷ lắm à?
- Có thể nói là vậy. Mình là bạn cùng phòng của chị ấy.
- Ra vậy...
- Có chuyện gì sao?
- Bởi vì ngoài mấy cậu trai mà tỷ tỷ qua lại, mình ít khi thấy tỷ tỷ đi với ai khác lắm. Mọi người đều bảo chị ấy không có bạn.
Kì lạ. Với tính cách hoạt ngôn như vậy, sao lại không có bạn được cơ chứ?
- Cậu nói rõ hơn được không?
- Cái này là theo những gì mình nghe được từ bọn con gái trong lớp thôi nhé. Thì... dường như đám con gái không ưa nổi Hà Hân Nghiên. Họ bảo chị ấy là "hồ ly tinh" chuyên quyến rũ đàn ông. Đã vậy mà tính cách của chị ấy cũng có phần cao ngạo nên cũng chẳng ai muốn đến gần. Chính vì vậy mà lúc thấy cậu thân thiết với tỷ tỷ mình cũng có chút bất ngờ.
- À. Có lẽ do họ sợ chị ấy sẽ quyến rũ bạn trai của họ. Thật ra chị ấy quen ai mình cũng chẳng ý kiến gì cả. Bởi, theo mình thấy thì...
Tôi dịu dàng liếc nhìn con người đang ngủ say trên vai mình. Gương mặt đó ngọt ngào và đáng yêu đến xiêu lòng.
- ...hẳn là chị ấy thiếu thốn tình thương lắm.
Tôi hiểu vì tôi cũng như vậy.
Một đứa trẻ sống trong một gia đình vô tâm. Ba mẹ luôn lấy công việc làm cái cớ để trở nên bận rộn, rồi xa cách với con cái. Chỉ có điều thay vì chọn cái kiếm tìm tình cảm từ các mối quan hệ yêu đương vô tội vạ như Hân Nghiên tỷ tỷ, tôi lại chọn cách chấp nhận và sống cuộc đời của mình.
- Đơn giản là tỷ tỷ mong cầu được yêu thương và trân trọng thôi. Còn về việc hẹn hò với nhiều người chỉ là do chưa tìm được người phù hợp. Mình cho là vậy.
- Ừm. Mình cũng nghĩ vậy. Mình muốn được trở thành người phù hợp của tỷ tỷ.
- Mình mong vậy.
- Cậu sẽ chúc phúc cho tụi mình chứ?
- Mình sẽ chúc phúc cho chị ấy.