25/9 (theo giờ Bắc Kinh)

Tôi mở mắt thức dậy khi đồng hồ trong phòng khách sạn chỉ 5 giờ...chiều.

Điều không mấy ngạc nhiên: Boston trễ hơn Bắc Kinh 12 tiếng. Trên lịch tường thì hôm nay mới là ngày 24/9 thôi. Dù gì thì đoàn của chúng tôi cũng đã ngủ li bì trong khách sạn một thời gian khá lâu rồi.

Nhìn sang chiếc giường bên trong, Hân Nghiên tỷ tỷ vẫn đang ngủ. Tôi nhẹ nhàng bước xuống đất, lọ mọ qua bên ấy, đắp chăn cho chị và rồi đi một mạch vào nhà vệ sinh.

Chúng tôi có lịch đi ăn tối lúc 7 giờ rưỡi, nên trên lý thuyết đến lúc đó tôi mới có thể ra khỏi khách sạn. Nhưng vì hiện tại tôi khá là nôn tập thể dục nên có nhắn với giáo viên giám sát và qua bên phòng cô ấy để làm vài thủ tục xác nhận. Bằng cách đó tôi đã có thể hợp pháp ra ngoài.

Tôi đã hứa với cô Trương là mình sẽ chỉ đi chạy bộ ở một công viên gần khách sạn và nếu hơn nữa thì sẽ ghé qua một phòng gym.

Thật ra, thành phố này quen thuộc với tôi hơn bạn nghĩ. Cách đây khoảng gần 3 năm, tôi có dịp được bố đưa đến đây ở tận 4 tháng. Dù người ta bảo Boston sẽ thay đổi qua từng ngày, nhưng trong mắt tôi, dáng vẻ thân yêu ấy chưa bao giờ đổi thay. Tôi nhớ tên từng con phố mình từng bước đi mỗi ngày, biết những nhà hàng ngon đã từng dừng chân, nắm rõ hệ thống giao thông tựa như bàn tay mình.

Chạy được khoảng 20 phút, tôi ngừng lại đi bộ tại một góc phố vắng.

Một người ăn xin già đang ngồi đó. Đúng như tôi nghĩ, ông ấy vẫn ở đây.

"Chào ông ạ! Cháu chỉ còn 20 đô này trong người thôi, giờ ông có thể mua burger phô mai rồi đấy ạ."

Gương mặt ông đầy nếp nhăn nhưng ánh mắt vẫn còn rất tinh tường. Nghe thấy tiếng nói, ông ngước lên nhìn tôi, chợt nở một nụ cười khó khăn rồi nói với giọng khàn khàn.

- Cô nhóc thiên thần, cháu trở lại rồi.

- Vâng.

- Vẫn là 20 đô nhỉ?

- Vâng.

- Cháu không đi cùng bố à? Hay đã chuyển ra ở riêng rồi?

- Đã ở riêng rồi ạ. Cháu trở lại Boston theo chương trình trao đổi.

- Boston đã không còn hợp với cháu nữa rồi. Cháu yêu, nó quá hào hoa so với cháu.

- Vâng, cháu biết. Nhưng khác với trước, cháu không đến đây để tìm kiếm danh tiếng nữa.

- Nhưng dù thế nào, cũng đừng đánh mất bản thân nhé, cô nhóc thiên thần.

- Vâng, chúc ông buổi tối vui vẻ.

- Tạm biệt thiên thần.

Sau khi hoàn thành bài tập chân, tôi không vội trở về khách sạn mà ghé qua một cửa hàng bánh donut nhỏ. Lần cuối tôi thử món bánh donut việt quất ở đây, tôi đã để cho kem bơ lấp lem ra áo, đến nỗi bố phải cứu viện nhân viên.

- Giá như bây giờ cứ như ngày hôm đó thì có lẽ mọi chuyện đã khác...

Tôi bước nhanh đến quầy và yêu cầu 3 chiếc bánh donut việt quất nhân kem. Giá tiền dù có tăng một chút nhưng cũng không đắt mấy.

Và rồi lần nữa dạo bước trên con đường trở về khách sạn. Đồng thời tôi cũng nhận được tin nhắn đánh thức mọi người dậy của giáo viên phụ trách.

"Chắc giờ này Hân Nghiên tỷ tỷ đã dậy rồi."

Tôi có tạt ngang phòng cô Trương để tặng cô một chiếc bánh vừa mua. Dù bề ngoài cô có vẻ trầm tĩnh nhưng tôi biết cô rất thích món quà này.

"Là Tiểu Giang à?"

Từ trong nói vọng ra ngoài, tỷ tỷ hỏi.

- Vâng. Em có mua bánh donut về nè.

- Oa, trông ngon quá! Hửm, Tiểu Giang, em mới đi tập thể dục về à?

- Vâng. Có lẽ em nên vào tắm trước.

- Ừm. Chị cũng mới dùng nhà vệ sinh xong. Mà, khi nào chúng ta cần tập trung vậy?

- 7 giờ. Tầm 30 phút nữa.

- Chị hiểu rồi.

"Tỷ tỷ, lát nữa đến nhà hàng, chúng ta ngồi một bàn riêng được không ạ?"

Khương Chí Bảo cũng tranh thủ bày tỏ mong muốn được dùng bữa riêng tư với Hân Nghiên tỷ tỷ. Sau một lúc mãi suy nghĩ, chị ấy gật đầu đồng ý. Khỏi nói cũng biết cậu chàng kia vui đến mức nào.

Đoàn chúng tôi ăn tối tại một nhà hàng trên sân thượng, thuộc một toà nhà chọc trời. Bầu không khí nơi đây vừa thần bí vừa lãng mạn, vừa ấm cúng vừa sang trọng, khiến tôi cho rằng chỗ sẽ thích hợp để đi hẹn hò hơn là ăn tối thân mật. Giáo viên bảo chúng tôi rằng có thể ngồi bàn nào tùy ý, vì nơi này đã được bên đối tác bao toàn bộ. Thậm chí họ còn chu đáo đến mức bố trí một người phục vụ bàn riêng cho từng chiếc bàn có người ngồi. Thật ra là trên đường tiến vào toà nhà, tôi có liếc trộm thấy tờ phân bố khu vực ngay sảnh, nên cũng đã biết ai là "đối tác" rồi.

Trong khi có một nhóm ngồi ở chiếc bàn lớn ngay trung tâm nhà hàng, một vài tên con trai kéo nhau ra khu vực gần các máy chơi game thùng, thì tôi lại tự chọn cho mình một không gian riêng tư và yên tĩnh, ngay ban công, nơi có góc nhìn của toàn bộ thành phố Boston nhộn nhịp. Còn cặp đôi kia ngồi đâu thì tôi chẳng rõ, và cũng chẳng cần thiết lắm.

Tôi không chắc là liệu có nên ăn nhiều hay không, vì dù gì theo đồng hồ sinh học của tôi thì nó cũng chỉ là bữa sáng. Nhưng vì đây là phúc lợi có một không hai nên tôi chọn ngay cho mình một suất ăn đầy đủ theo phong cách Ý.