25/9 (theo giờ Boston)

Tôi được yêu cầu ngủ nghỉ và hạn chế làm bất cứ các hoạt động tiêu tốn năng lượng trong suốt 10 tiếng tiếp theo sau khi kết thúc ăn tối và trở về khách sạn. Điều này là cần thiết cho đồng hồ sinh học vì bạn biết đó, Bắc Kinh và Boston cách nhau tận 12 tiếng đồng hồ! Nghĩa là nếu ở Boston là nửa đêm thì chỉ mới là giữa trưa ở Bắc Kinh.

Ban đầu trường dự tính sẽ cho tất cả học sinh cùng tham gia "3 ngày làm học sinh Harvard", nhưng vì sự chênh lệch về thể trạng, cũng như hiểu rõ hầu hết đám này chỉ "đi du lịch" nên chỉ đành sắp xếp cho một nhóm học sinh khoảng 10 người tham gia hoạt động này. Phúc lợi duy nhất mà những học sinh tham gia nhóm này có là được cấp 100 đô la cho mỗi ngày học và miễn toàn bộ chi phí phát sinh trong quá trình diễn ra các hoạt động.

Tôi tự nhận xét bản thân là một người dễ nuôi, tôi không kén chọn việc ăn uống, cũng như rất dễ ngủ, không bị lạ chỗ. Chính vì thế tôi cùng với Hân Nghiên tỷ tỷ, đều là học sinh trao đổi trong chương trình lần này của Harvard, quyết định ngủ một mạch 7 tiếng nữa.

Giờ tập trung là 8 giờ.

Harvard bố trí một chiếc xe để đưa học sinh và giáo viên đến nơi.

Và ngay khi bước chân vào khuôn viên trường, tôi hoàn toàn há hốc mồm vì sự hoành tráng của nơi này. Phong cách kiến trúc châu Âu ngay lập tức bắt mắt tôi, những bức tường, những hoa văn được chạm khắc tuyệt vời.

"Tỷ tỷ, chỗ này đẹp quá!"

Bằng cách nào đó, Khương Chí Bảo dù ban đầu không mấy hào hứng với hoạt động này, lại bất ngờ quay xe nằm lọt thỏm trong danh sách học sinh trao đổi. Tôi để ý rằng thái độ hôm nay của cậu ấy có phần dạn dĩ hơn. Bây giờ cậu ấy và Hân Nghiên tỷ tỷ đang nắm tay nhau, vừa đi vừa trò chuyện thích thú lắm. Tôi chẳng quan tâm mấy mà chỉ tập trung chụp ảnh và cảm thán trước bức tranh nhiệm màu mình đang thấy.

Được tham quan trường một vòng, cả đoàn được dẫn đến văn phòng giáo viên để gặp mặt các giáo sư và hiệu trưởng của trường Harvard, kiểu như là giao lưu. Điểm đáng chú ý là cậu bạn học bá, Chí Bảo được vinh hạnh đại diện cho Bắc Đại đọc một bài phát biểu bằng tiếng Anh. Mà...tôi cũng không chắc đó có phải tiếng Anh không nữa... Vì nó cứ lơ lớ làm sao ấy.

"Cô Wang Yijiang?"

Ngay sau đó chúng tôi chia thành nhiều nhóm nhỏ để đến các lớp học tương ứng, với tôi là Mỹ thuật, bởi một giáo viên phụ trách riêng.

- Vâng, là tôi.

- Tuyệt, chào mừng đến Harvard. Tôi là Giáo sư Flint, là người hỗ trợ riêng của cô trong thời gian chương trình trao đổi diễn ra.

- Rất vui được gặp giáo sư. Nếu tên tôi khó phát âm thì hãy cứ gọi tôi là "Yang". Và cảm ơn vì sự giúp đỡ.

- Được rồi, cô Yang. Giờ thì chúng ta đi chứ?

- Tất nhiên rồi. Làm ơn hãy chỉ đường giúp tôi.

Có vẻ như cô Flint còn có nhiệm vụ dịch thuật cho tôi nữa nhưng vì thấy khả năng giao tiếp khá ổn áp nên cô ấy đã chào tạm biệt sớm và trở lại văn phòng, để lại tôi đứng trước phòng học của lớp "Fine Arts".

Lớp học này có dáng vẻ cổ điển tựa một ông chú trung niên học thức. Lối kiến trúc vẫn giữ nguyên phong cách châu Âu giống với bên ngoài, sàn được lót loại gỗ màu nâu nhạt. Đây là một phòng vẽ nhỏ với chưa đến 8 khung tranh, tương ứng với 8 chỗ ngồi cho học sinh. Thật may, vì tôi rất ghét phải chen chúc nhau trong phòng vẽ nồng nặc mùi màu vẽ acrylic.

Tôi tiến đến trò chuyện với giảng viên của lớp. Cô ấy là Kendra Marshall, một nữ giáo sư trẻ tuổi chuyên gia về trường phái Hậu ấn tượng. Theo nhận xét của tôi thì cô ấy rất niềm nở với học sinh (dù tôi là người nước ngoài và cũng chẳng phải sinh viên Harvard chính thức, cô ấy vẫn nhiệt tình hỗ trợ), xinh xắn và hơi...ám ảnh? Sẽ không điêu nếu như tôi nói rằng cô Marshall ám ảnh với Van Gogh. Bằng chứng là căn phòng này tràn ngập những bản sao của các tác phẩm của đại danh hoạ này, có lẽ là điều do một tay giáo sư Marshall tạo nên.

Dù sao thì tiết học của tôi diễn ra khá tốt. Nghe ngóng được thì tiết học này là loại phải đăng ký trước mới có thể tham gia, bởi vì giáo sư Marshall đang phải chạy luận án tiến sĩ nên rất ít khi đứng lớp. May là tôi là học sinh trao đổi nên được ưu tiên. Nội dung hôm nay cũng nhẹ nhàng, cô ấy cho chúng tôi một đề tài và yêu cầu vẽ bằng chất liệu màu nước.

Lúc kết thúc giờ học thì tôi nhận được cuộc gọi từ bên kia bán cầu.

- Alo?

"GIANG GIANG!!!"

Quao, suýt thủng màng nhĩ.

- Có chuyện gì mà gọi mình vậy?

"Mình nhớ cậu nên gọi thôi :33"

- Sến quá đi...

"Haha, được rồi, sến thật. Thật ra mình muốn hỏi cậu về chuyến đi. Mọi chuyện ổn chứ?"

- Ừ, tuyệt lắm. Hiện mình đang là học sinh trao đổi của trường Harvard.

"Chà, chà. Nghe sang chảnh phết. Vậy còn sự kiện gì khác không?"

- Hôm trước mình có ăn tối ở một nhà hàng sang trọng, tất nhiên là được chi trả bởi trường bạn. Ừm... Còn gì nữa nhỉ?

"Thế còn Hà Hân Nghiên? Chị ta dạo này như thế nào?"

- Mình không biết. Mấy nay chị ấy đi cùng bạn trai.

"À, ý cậu là Khương Chí Bảo á hả?"

- Ừm.

"Mong là chị ta biết chừng mực, không thì học bá khoa Kinh tế lại hoá sad boy."

- Ừ, ừ. Mình chẳng quan tâm lắm. Mà chẳng phải cậu sắp phải đi ngủ hả?

"Mới gần nửa đêm thôi mà."

- Đi ngủ đi cô nương. Mình còn phải đi ăn trưa.

"Ơ này..."

- Tạm biệt.

Tôi cúp máy, rồi đi vòng vòng toà nhà để tìm căn tin. Chẳng hiểu kiểu gì lại đi lạc đến một khán phòng đáng ngờ. Đằng sau cánh cửa là tiếng hát vang vọng của nhiều người, có lẽ là câu lạc bộ nào đó. Hành động lén lút của tôi bị một giáo viên phát hiện, nhưng thay vì phán xét tôi thì ông ấy mời tôi vào xem buổi tập của câu lạc bộ Nhạc kịch.

Và lần đầu trong nhiều năm, thứ đã từng là cả cuộc sống của tôi lại tra tấn tôi một lần nữa.