- Cậu có biết hát không vậy?
Khán giả duy nhất trong khán phòng, người vừa được giáo viên phụ trách câu lạc bộ mời vào xem buổi tập, chợt lên tiếng nhắc nhở tôi với chất giọng khó chịu.
- Ừm, xin lỗi. Sao cơ? - Tôi hỏi lại, mong rằng lời nói vừa rồi chỉ là lỡ lời.
- Tôi hỏi cậu có thực sự biết hát không vậy?
Tôi hoàn toàn bị sốc. Và tôi đoán các thành viên còn lại đều như vậy.
Tôi có biết hát không á?
Thành viên xuất sắc của câu lạc bộ Nhạc kịch kể từ năm đầu tiên, đến bây giờ đã là năm thứ 3. Nhiều lần được đoàn Boston Lyric Opera mời về diễn kịch. 2 năm liên tiếp dẫn dắt câu lạc bộ giành chiến thắng ở các cuộc thi về nhạc kịch và opera.
Thầy Lane bối rối cố cứu vãn không khí dần trở nên gượng gạo.
- Ừm, cô nàng Trung Quốc à. Hiện tại câu lạc bộ chỉ đang diễn tập thôi, nên sẽ còn nhiều lỗi...
- Em không nói về lỗi, vấn đề ở đây là cách hát.
- Cách hát của tôi có vấn đề gì à? - Tôi bực bội lên tiếng.
- Cậu không thể giữ hơi lâu, nhưng lại ép bản thân dùng nhiều lực cho các nốt cao. Vô tình lại khiến cậu hát sai nốt, thậm chí còn đang hủy hoại cổ họng của mình. Cậu hay dùng biện pháp nào để làm ấm họng vậy?
- Ừm, đánh răng?
- Đánh răng giúp làm ấm cổ họng, nhưng cậu không biết phân bố hơi thở nên dù có chuẩn bị tốt, lại dễ dàng thất bại ở các nốt cao.
Tất cả mọi người trong khán phòng đều há hốc mồm kinh ngạc, gần như đây là lần đầu tiên có một khán giả dám đứng lên góp ý cho ca sĩ. Tất nhiên những gì cô ấy nói là đúng.
Tuy vậy, khuôn mặt của con người đó không hề có chút gì là cao ngạo, ngược lại là vẻ bình tĩnh và thản nhiên đến lạ. Có lẽ đúng là cô ấy chỉ muốn đưa ra lời khuyên mà thôi.
Chắc chỉ có mình tôi là hiểu được điều đó, bởi vì một người bạn trong nhóm đã lớn tiếng đáp trả.
- Nè, cậu là ai mà dám giở giọng với đội trưởng của chúng tôi vậy? Josh là ca sĩ tài năng nhất trong lịch sử câu lạc bộ đấy! Tôi quan sát từ lúc nghe chúng tôi hát, cậu đã bịt tai lại, nhăn mặt đầy khó chịu. Cậu giỏi thì lên đây hát thử xem!
Dường như, cô ấy không hề biết đùa. Đôi chân ấy nhanh chóng bước lên sân khấu, đứng trước mặt người bạn của tôi và hỏi.
- Câu nào?
- Hả?
- Cho tôi một câu thoại đi. Opera hay là nhạc kịch, tôi làm được cả.
- Đây. - Cậu ấy chuyền cho cô tờ giấy kịch bản. - Lời thoại này là của anh Josh.
Cô ấy hít một hơi ngắn rồi cất giọng hát.
Ngay lặp tức, khán phòng được bao bọc trong một bầu không khí thần thánh. Giọng hát ấy thanh thoát như nước, lướt nhẹ như gió, du dương như một bản nhạc tình ca tuyệt đẹp. Chưa bao giờ lắng nghe một người hát lại khiến tôi lâng lâng như vậy.
Giọng hát ấy tựa như thiên thần.
"Còn gì nữa không, đồ nghiệp dư?"
Sau khi cô gái ấy hoàn thành phần trình diễn, mọi thành viên của câu lạc bộ đều há hốc mồm kinh ngạc. Cho dù ban đầu họ có ghét cô gái ấy, nhưng sau khi nghe xong, mọi sự tức giận hoá hư vô.
- Hay quá.
- Ừ, tôi biết.
- Liệu cậu có muốn làm người hướng dẫn của chúng tôi được không?
- Không.
- Tại sao?
- Bởi vì tôi không muốn hát nữa. Ca hát chỉ khiến tâm hồn tôi thêm mục rữa. - Cô ấy chợt xem đồng hồ. - À xin lỗi. Giờ tôi đang rất đói, mọi người có thể nào chỉ cho tôi đường đến căn tin được không?
Tôi có hỏi vài người bạn về cô nàng học sinh trao đổi tôi gặp hôm nay.
Điều khiến tôi bất ngờ là dù sở hữu giọng hát tuyệt vời, có thể nói là vượt qua cả khả năng của các ca sĩ opera chuyên nghiệp, cô bạn này lại là sinh viên Mỹ thuật.
Đúng là một thiên tài kì lạ.