26/9 (theo giờ Bắc Kinh)

Hôm nay, ngay khi trở lại khách sạn, tôi đã nằm bệt ra mà ngủ một mạch đến 6 giờ tối. Cho đến khi tỉnh dậy, tôi lại nhận ra có ai đó đang gõ cửa phòng mình.

“Ai vậy ạ?”, tôi nói vọng ra.

- Vương Nhất Giang, mọi người đã đi ăn tối rồi, em không định đi cùng à.

Cô Trương, giáo viên giám thị đến tận phòng của tôi để kiểm tra.

- À, hôm nay em cảm thấy không được khỏe. Có lẽ không đi cùng mọi người được rồi…

Đó là sự thật, tôi không hề ngụy biện chút nào. Ngay khi bước chân xuống giường, một cơn đau đầu chợt ập đến, khiến tôi xây xẩm mặt mày, lảo đảo ra ngoài mở cửa. Bên cạnh đó tôi cũng có cảm giác hơi buồn nôn, giờ mà dung nạp thêm tí đồ ăn nào nữa thì khả năng cao là sẽ nôn mửa ngay.

- Được rồi, em cứ nghỉ ngơi trước đi. Nếu tình hình nghiêm trọng quá thì nhớ báo ngay với bên y tế nhé.

- Vâng, em biết rồi ạ.

Sự chênh lệch múi giờ khiến đồng hồ sinh học của tôi bị đảo lộn, vô tình cũng khiến cơ thể tôi rã rời không chút sức sống. Tôi nhắm mắt và cảm thấy cơn đau nhói trong tim.

À, lại là mày. Hệt như 5 năm trước, xuất hiện vào những lúc như thế này…

Trước khi chính thức chìm vào giấc ngủ một lần nữa, tôi nhìn sang giường bên cạnh. Trống trơn. Và gọn gàng một cách kì lạ.

Được rồi… Ngủ thôi.

Tôi choàng mình tỉnh giấc khi trời đã tối om.

Cơn đau đầu đã đỡ hơn nhưng có gì đó bất an khiến tôi giật mình thoát khỏi cơn mơ.

Tôi có thể cảm nhận được cơ thể mình đang tuôn mồ hôi như suối. Cảm giác ướt át trên da làm tôi muốn đi tắm ngay. Nhưng có cái gì đó trống vắng… Bởi vì bình thường cơ thể tôi tỏa nhiệt rất cao nên cho dù chỉ mặc một lớp áo mỏng cũng cảm thấy nóng. Chỉ là hôm nay lại cảm thấy man mát…

!!!

Chuyện quái gì đây? Áo của tôi đâu? Sao chỉ mặc mỗi áo lót thế này?

Vừa bối rối, vừa ngại ngùng, tôi không biết xử lý sao mà chỉ đành lấy mền trùm lấy chính mình.

“Tiểu Giang, em tỉnh rồi à?”

Cô gái cùng phòng chợt bước ra từ nhà vệ sinh, cầm theo một thau nước.

- Chị làm gì vậy?

- Lau người cho em? Có chuyện gì sao?

- Chị lau người cho em á??? Ra là chị cởi áo của em à?

- Ừa, em thấy không thoải mái à?

- Không phải! Nhưng chị làm mà không nói với em gì cả!

- À, chị xin lỗi. Lúc về phòng chị có thử gọi em dậy nhưng không được. Thấy người em nóng quá nên chị có giúp em bỏ áo ra để cơ thể thoát nhiệt, với cả lấy nước lau người nữa.

- Do thân nhiệt em cao hơn bình thường thôi!!

- Chị có lấy nhiệt kế đo rồi, tận 40 độ. Em nói nhiệt độ trung bình của em là 38 đến 39 độ, nói xem: Đó không phải là sốt thì là gì?

- …

Tôi cứng họng không biết nói gì thêm, nhờ đó mà Hân Nghiên tỷ tỷ có thể dễ dàng tiếp cận để lau người giúp tôi.

- Em tự làm được mà…

- Chị muốn làm.

Bàn tay ấy nhẹ nhàng lướt trên tấm lưng, chợt khiến tôi run lên. Chưa bao giờ tôi thấy cơ thể mình nhạy cảm đến vậy. Nhưng theo một cách nào đó, tôi thích sự đụng chạm của chị. Bàn tay ấy hẳn là mềm mại lắm. Dù trong bóng tối, tôi vẫn có thể cảm nhận được. Da gà tôi nổi cả lên, tôi chợt thấy mình thật tục tĩu.

Để xóa đi không khí gượng gạo tôi đành cất tiếng hỏi: “Mấy giờ rồi ạ?”

- Gần 12 giờ rồi.

- Đáng nhẽ chị nên đi ngủ mới đúng chứ.

- Chị biết. Nhưng bạn chị đang bệnh, cứ để cậu ấy như vậy không cam tâm.

- …

- Hôm nay em đi học có vui không?

- Vui ạ, còn chị?

- Ừm, cũng vui lắm. Chị thích con người ở đây.

- Tại sao ạ?

- Bởi vì họ chấp nhận chị. Ở Trung Quốc, chị cứ bị gắn cái mác “tra nữ”, như vậy nên cũng không ai muốn làm bạn với chị. Đứa con gái nào cũng sợ chị cướp bạn trai, khi mà chị có bạn trai thì lại nói chị đang lợi dụng người bạn trai đó. Chị có muốn thể hiện tình cảm với người yêu còn phải để ý đến bọn họ, vì kiểu gì người ta cũng nói là chị là đứa lăng loàn. Còn ở đây chị có thể thoải mái làm những gì mình thích, dù có lăng loàn thì ai cũng cảm thấy bình thường. Mọi người đều yêu quý chị vì ngoại hình tốt và cách nói chuyện dễ thương.

- Tuyệt thật.

- Thế hôm nay có chuyện gì đặc biệt vui không?

- Ừm… Nhã Tịnh có gọi điện hỏi thăm em.

- Chà, cô bé nóng nảy đó sao.

- Với lại… em có vô tình ghé qua phòng sinh hoạt của câu lạc bộ Nhạc kịch.

- Thật à? Harvard có câu lạc bộ đó sao?

- Vâng ạ. Em còn được mời vào xem buổi tập của họ nữa.

- Tuyệt! Mai chị nói Chí Bảo đi cùng.

Mặt tôi đanh lại khi cái tên đó được nhắc đến. Chẳng hiểu sao tôi không ưa nổi cái cậu đó, dù cho tôi biết rõ cậu ấy không có lỗi gì cả.

- Em nghĩ vậy được rồi… Cảm ơn chị. Chị nên đi ngủ đi.

- Nhưng em đã đỡ hơn chưa? Nếu còn sốt thì để chị chăm.

- Dạ thôi, không sao đau. Em ổn mà.

- Ừm, thân nhiệt hạ rồi này. Đi ngủ đi nhé, sáng mai lại còn đi học.

- Dạ vâng.

Hân Nghiên tỷ tỷ liền dọn dẹp thau nước và lại bước vào nhà vệ sinh.

Lát sau, trong khi tôi còn đang chập chờn vào giấc, một cảm giác kì lạ lại hiện hữu. Hình như…

“Ngủ ngon nhé, Tiểu Giang.”

- Tỷ tỷ!! Sao chị lại ngủ trên giường em?

- Sao chị lại không được ngủ trên giường em? Em đang bệnh mà, nếu giữa đêm có chuyện gì thì chị còn phản ứng kịp.

- Em ổn mà!

- Ây dô~ Không được, như vậy không phải bé ngoan đâu.

- Nhưng mà…

- Không có nhưng, cũng không có sao cả. Chúng ta đều là con gái mà, cớ gì em lại phải ngại. Tối qua chị cũng ngủ trên giường với em mà.

- HẢ???

- Ừm, bộ em không biết hả?

- Không!

- Thôi được rồi. Lúc đó không biết thì bây giờ biết, dù gì chị cũng đã leo lên giường rồi, muốn lôi chị xuống cũng khó lắm đó. Ngủ đi!

Bất đắc dĩ tôi mới phải nhắm mắt lại, cầu nguyện mình sẽ sớm hết bệnh để thoát khỏi cảnh này. Bởi vì...

BÂY GIỜ TÔI KHÔNG THỂ NÀO NGỦ NỔI!!!