26/9 (theo giờ Boston)

“Tiết học hôm nay đến đây là hết, các em cố gắng hoàn thành bài tập trước ngày tối nay và nộp lại cho cô nhé.”

Ê, giỡn á hả? Hôm qua mới giao bài tập mà hôm nay đã phải nộp? Tối qua tôi còn bệnh nữa chứ, có làm được cái mô tê gì đâu.

Đó là lí do mà tôi phải hèn hạ đi đàm phán với giáo sư Marshall. Thật tốt là cô ấy không quá khắt khe với học sinh trao đổi, thậm chí còn bảo tôi thực chất không cần làm bài tập đó.

- Thật ạ?

- Ừm, cô đùa với em làm gì.

- Quao! Cảm ơn giáo sư nhiều lắm ạ!

- Ôi trời, được rồi. Đừng có nắm tay cô chặt quá.

Tôi vội vàng buông tay cô ấy ra.

- Ngày mai em có lịch tham gia chuyến ngoại khóa “Boston Arts” cùng với trường phải chứ?

- “Boston Arts” là cái gì ạ?

- Là chuyến đi đến hai địa điểm nổi tiếng ở Boston để tìm hiểu về Nghệ thuật của địa phương ấy. Chúng ta sẽ đi đến Bảo tàng Mỹ thuật Boston và ghé thăm nhà hát của đoàn opera Boston Lyric Opera nổi tiếng. Em có nhận được thông báo không vậy?

- Boston Lyric Opera ạ?

- Ừm, họ là đoàn opera nổi tiếng ở đây đó. Cô từng giành được vé xem Opera ở đó 2 lần rồi, lần gần nhất là cách đây 3 tháng, lần đầu là hơn 3 năm trước.

- Ồ, trải nghiệm đó thế nào ạ?

- Phải nói sao nhỉ? Ừm… Cô thấy là lần gần nhất không hay bằng cách đây 3 năm. Lần đầu mua vé cô phải nhờ người quen trong đoàn giành vé dùm đấy, vì ai cũng muốn nghe Thiên thần hát mà.

- Thiên thần…?

- Là thiên thần âm nhạc với chất giọng soprano cao vút, là hiện tượng âm nhạc cách đây 3 năm ấy. Người ta chẳng biết đó là nam hay nữ, chỉ biết rằng giọng hát của Thiên thần thần thánh tựa như thánh ca đến từ Thiên đường vậy. Thú thật, cô cũng cảm thấy ấn tượng mạnh mẽ cùng cực. Sao con người lại có thể đẩy giọng hát lên cao vút như vậy nhỉ?

- À vâng…

- Ối, có vẻ hơi lan man rồi. Chỉ là… Chúc em có chuyến đi thành công nhé!

- Vâng, hẹn gặp lại cô sau.

- Ừm, chào em.

Bước nhanh đến căn tin, tôi chọn cho mình một phần mì ý, vì có lẽ đó là thứ dễ ăn nhất đối với cơ địa của tôi hiện tại.

- Này, chào cậu.

Một giọng nói con trai vang lên sau tôi. Trong khoảnh khắc tôi vẫn đang nghĩ đó là ai, thì xuất hiện trước mắt tôi là cậu bạn tóc xoăn nâu đậm chất phương tây ngày hôm qua ở câu lạc bộ Nhạc kịch.

- Chào. Cậu còn nhớ mình không?

- Josh phải chứ?

- Ah, yes! Đúng rồi. Ra là cậu còn nhớ mình.

- Có chuyện gì sao?

- Mình muốn xin lời khuyên của cậu về giọng hát.

- Chẳng phải đó là công việc của giáo viên thanh nhạc chứ hả?

- Ừm, đúng vậy nhưng mà, mình thấy cậu hát rất hay và muốn xin cách luyện giọng để hát được như cậu.

- Không được, tôi không có hứng thú.

- Tại sao vậy? Mình cũng thắc mắc từ hôm qua đến giờ. Sao cậu tài năng như vậy mà lại không đi theo con đường ca hát chuyên nghiệp?

- Ca hát không còn đem lại cho tôi niềm vui nữa…

- Đã có chuyện gì sao?

- Ừ.

- Chuyện gì thế?

- Không có gì. Đừng nói nữa.

- Ừm, được rồi. Mình hiểu rồi. Vậy thì mình mời cậu bữa trưa nhé?

- Được thôi.

- Tuyệt! Chúng ta ra kia ngồi nhé?

- Ừ.

- Cậu bắt đầu hát từ khi nào vậy?

Kể từ khi ngồi xuống ghế tôi phải đối mặt với hàng tá câu hỏi từ anh bạn mới làm quen này, nhiều đến mức tai tôi bắt đầu quá tải và từ chối nghe tiếp.

- Nè, cậu im lặng được không?

- Nhưng mình muốn biết thêm về cậu.

- Đừng. Nếu là mấy câu hỏi về đời tư ca hát của tôi thì không, tôi không trả lời đâu. Và nhỏ miệng thôi, tôi không muốn chuyện này lộ ra ngoài.

- Được rồi... Vậy mình hỏi tên, lớp này nọ thì được hả?

- Ừa.

- Ừm, thế cho mình biết vài thông tin về cậu đi.

- Wang Yijiang, người Tứ Xuyên. Sinh viên Mỹ thuật năm nhất ở Đại học Bắc Kinh. Cậu có thể gọi tôi là "Yang".

- Chà, đầy đủ phết.

- Tôi không thích lòng vòng.

- Ừm, để xem nào... Nếu mà cậu là học sinh trao đổi, hẳn là ngày mai cậu cũng tham gia chuyến đi ngoại khoá phải chứ?

- Đúng vậy, có sao không?

- Tuyệt! Ngày mai tôi sẽ diễn.

- Diễn cái gì cơ? Vở "Tiếng sáo thần" ngày hôm qua hả?

- Không phải, là vở "Hoàng tử bé". Mình là thực tập sinh của đoàn hát Boston Lyric Opera, lần này mình nhận được một vai phụ, là anh chàng phi công.

- Đoàn hát cũng tuyển người như cậu à?

- Nè, đừng có coi thường mình. Hát nhạc kịch thì mình không quá chuyên nghiệp nhưng về khoản opera thì cũng không đến nỗi đâu.

- Ừm, chúc may mắn.

- Cảm ơn, mình sẽ cố gắng.

"Tiểu Giang."

Từ đằng sau, Hân Nghiên tỷ tỷ xuất hiện. Chị ấy đặt khay đồ ăn ngay cạnh tôi và ngồi xuống.

- Xem ra em đã làm quen được với bạn mới rồi nhỉ?

- Ủa, còn...

Tôi định hỏi Khương Chí Bảo đâu nhưng ngay sau đó đã thấy cậu ấy cũng ngồi xuống bên cạnh. Đúng là cái tệp đính kèm phiền phức.

- Em định hỏi gì à?

- Dạ không ạ, em ổn.

- Vậy cậu bạn này là ai đây?

- Xin chào, tên mình là Josh Luther.

- Chào, mình là Hà Hân Nghiên, bạn của Tiểu Giang. Cậu có thể gọi tôi là Nina.

- Chào Nina. Ừm, còn anh chàng này...

- Ừm, gọi tôi là Ryan được rồi.

- Dù sao thì, em và Josh đang nói về chuyện gì vậy?

- Chỉ là nói chuyện bình thường thôi. Mà chẳng phải bây giờ chị nên ở khán phòng của câu lạc bộ Nhạc kịch sao?

- Chị có ghé qua rồi chứ. Hầu hết mọi người đang nghỉ trưa, với cả anh chàng đội trưởng cũng không có mặt ở đó.

- Thật ra... - Josh lên tiếng. - Mình là đội trưởng của câu lạc bộ Nhạc kịch.

- Thật à? Chà, trông cậu điển trai quá đi. Josh, cậu có bạn gái chưa vậy?

- À, hiện tại thì chưa.

- Thật sao? Đáng tiếc quá vậy.

Buzz buzz.

Điện thoại tôi chợt rung lên. Là Nhã Tịnh.

- Ồ, là bạn em gọi kìa.

- Em xin phép ra ngoài nói chuyện chút.