Sau khi gọi điện cho Nhã Tịnh, chủ yếu là cậu ấy nhờ tôi mua giúp cậu ấy vài chiếc đĩa than cổ điển cho bố cậu ấy tại một cửa hàng địa phương, tôi rồi cũng trở lại căn tin nhưng liền rời đi ngay sau đó vì lớp học tiếp theo sắp bắt đầu.
Vừa tan học tôi lại nhanh chóng chạy đi mua ngay cho cậu ấy. Thuê một chiếc xe đạp công cộng, tôi băng băng trên đường phố Boston nhộn nhịp. Tất nhiên tôi cũng có nhắn lại với Hân Nghiên tỷ tỷ để chắc chắn chị ấy sẽ chờ tôi về để cùng đi ăn tối.
Khi tôi trở lại khách sạn thì cũng đã gần 6 giờ rưỡi. Vội vã đi lên phòng vì sợ chị ấy đợi lâu, tôi vô tình mở cửa ngay khoảnh khắc chứng kiến một cảnh tượng không ngờ.
"Tại sao chị lại muốn chia tay?"
Khương Chí Bảo đang ở trong phòng của tôi. Hơn thể nữa, cậu ấy vừa gào vào mặt tỷ tỷ, thậm chí còn đang ghì chặt tay của chị ấy. Khuôn mặt cậu ta trông rất căng thẳng, ánh mắt cậu nhìn chị pha trộn giữa sự phẫn nộ cùng cực và sự khẩn cầu.
- Bỏ tay chị ra.
- Không! Chị không thể làm thế với em được! Chị đã đồng ý hẹn hò với em, chúng ta đã được mọi người biết đến là một cặp đôi chính thức! Chúng ta thậm chí đã hôn nhau cơ mà!!!
- Thì sao? Chỉ đơn giản là hôn thôi mà, cậu xem trọng đến vậy sao?
- Tỷ tỷ!
"E hèm."
Tôi gằn giọng. Sự chú ý của hai con người kia chuyển sang tôi, nhưng tuyệt nhiên bàn tay đang ghì chặt của Khương Chí Bảo không hề nới lỏng. Điều đó khiến tôi thấy bực bội.
- Khương Chí Bảo, cậu làm trò gì trong phòng của tôi vậy? Còn chị nữa, em phải nhắc bao nhiêu lần là không được đưa bạn trai về phòng mà.
- Bọn mình có chuyện riêng cần giải quyết với chị...
- Đâu có nghĩa là cậu phải nói chuyện trong phòng của tôi. À mà...theo quy định thì nam nữ không được ở chung phòng mà nhỉ? Nếu cậu bảo là có chuyện quan trọng cần giải quyết thì tôi gọi cô Trương đến nói chuyện cùng nhé?
- Nè, Vương Nhất Giang!
- Sao thế?
- Đừng có mà gây rối nữa! Đi ra ngoài cho tôi.
- Cậu là ai mà đòi lên giọng với tôi vậy hả? Chỉ là thằng mọt sách khoa Kinh tế không hơn không kém. Tướng tá sáng láng mà ai dè lúc giận lại giở cái thói gia trưởng với bạn gái, suýt thì động tay động chân. Cậu nghĩ Hân Nghiên tỷ tỷ thích cậu á? Không, chị ấy chỉ đang tìm một chỗ để trút cảm xúc lên đó thôi. Tôi đoán ngay cả việc hôn hít cậu cũng chẳng đủ cuốn hút nên chị ấy mới bỏ cậu đi đúng chứ?
- NÈ! - Tên ngốc đó sấn tới nắm lấy cổ áo tôi, vung tay lên định tát.
- Giờ cậu có muốn đánh tôi thì cũng không được đâu.
- Câm miệng.
Mặt tôi đanh lại như thép, không chút cảm xúc. Không có gì phải bận tâm cả, không đời nào cậu ta đụng chạm được tôi. Bởi vì...
"Dừng lại! Tôi đã đã nhấn phím gọi cho cô Trương rồi! Cậu có đi không thì bảo?"
- Tỷ tỷ, chị đang quấy rối đấy à?
"Khương Chí Bảo, em có ở trong đó không?"
Ngay lúc anh ta định tấn công tôi, chất giọng ồm ồm đặc trưng của cô giám thị vang lên bên ngoài cửa.
- Cô...Trương? Nhanh vậy sao?
- Khương Chí Bảo mở cửa ra! Ai cho phép em vào phòng của nữ vào buổi tối vậy?
Bàn tay của cậu ấy dần nới lỏng, nhân cơ hội đó tôi chộp lấy tay của cậu ta và làm một cú quật thật chất, đè Chí Bảo bệt xuống sàn. Lúc này giáo viên cũng đã vào được phòng.
Sau khi nói chuyện với tôi và nắm rõ sự tình, cho dù không hề ưa cái tính lăng nhăng của Hân Nghiên tỷ tỷ nhưng giáo viên cũng thông cảm mà ra lệnh cấm Chí Bảo đến gần chị Hân Nghiên. Thậm chí còn cử một thầy giáo kèm cặp cậu ta.
- Mọi chuyện ổn thoả rồi chứ?
Tôi trở về phòng sau khi nói chuyện với thầy cô về Chí Bảo, chào đón tôi ngay ở cửa là cô bạn cùng phòng.
- Ừm, ổn rồi.
- Đúng là gã phiền phức.
- Đúng là phiền phức thật. Được rồi, rút kinh nghiệm từ lần này: kể từ lần sau, chị làm ơn chia tay ai đó trong yên bình, đừng yêu mấy tên ngốc kích động như này nữa. Và KHÔNG ĐƯỢC DẪN AI VỀ PHÒNG!
- Chị hiểu rồi mà~ Chị hứa đây là lần cuối.
- Tốt.
- Sắp đến giờ ăn tối rồi, em nên đi tắm đi.
- Vâng. Hẳn rồi.
Đắm chìm trong làn nước mát lạnh giúp tôi xua tan mọi âu lo và mệt mỏi suốt một ngày dài.
- Ôi trời. Hẳn là mình lại mập lên rồi.
Khi với lên kệ treo quần áo, tôi bỗng thấy thiếu thiếu gì đó.
- Khăn đâu rồi?
Biết ngay mình đã để khăn tắm bên ngoài, có lẽ là trên ghế sô pha chăng?
"Hân Nghiên tỷ tỷ."
- Có chuyện gì thế?
- Chị lấy giúp em cái khăn trên ghế sô pha được không?
- Được rồi.
Tôi mở he hé cửa ra để lấy khăn tắm, cho đến khi chị ấy chợt cư xử kì lạ. Vừa đưa tôi khăn, chị ấy đã vội vàng đóng sầm cửa lại.
- Chị! Suýt cấn tay em rồi. Chị ổn chứ?
"Chị...chị...ổn mà!"
- Được rồi.
- Em tắm xong rồi.
- À, ừm...
Có phải tôi nhìn nhầm không? Chị ấy có vẻ hơi ngượng ngùng nói chuyện với tôi.
- Tiểu Giang này.
- Vâng?
- Em có hay tập gym không?
- Ừm, có? Em rèn luyện sức bền để tham gia giải đấu cầu lông với bơi lội hồi cấp ba. Đến giờ cũng gần hai năm. Sao chị lại hỏi ạ?
- Không...có gì. Chị chỉ hỏi thôi...
- Được rồi, em đi thay đồ đây nhé.
- Ừm, Tiểu Giang này. Em có muốn đi ăn cùng chị được không?
- Chẳng phải chúng ta chuẩn bị đi ăn chung sao?
- Chị mới tìm được một nhà hàng, nó có khá nhiều đánh giá tốt. Sao chúng ta không thử một lần tách đoàn để đi ăn riêng nhỉ?
Ánh mắt ấy đăm chiêu nhìn tôi, chất chứa trong ấy là sự cám dỗ đến mê người.
Như thế này thì đừng nói gì đến bọn con trai, ngay cả tôi bây giờ cũng chẳng thể chối từ.