Tiểu Giang

Vốn ban đầu tôi muốn ăn mặc gợi cảm tựa như mọi lần để thu hút cánh đàn ông. Bởi vì chỉ cần cơ thể tôi thiếu vải một tí, thì sẽ tạo cơ hội cho đám con trai thể hiện độ ga lăng bằng cách đưa tôi áo khoác của họ. Đó là lúc tôi sẽ để lại hương nước hoa của mình trên quần áo họ, và khi đó tôi biết rõ mình đã có được điều mình muốn. Tuy nhiên hôm nay tôi chỉ đi ăn với đàn em nên cũng không muốn làm khó bản thân, ngoài trời đang là 6°C đấy!

Tôi diện trên người quần jean ống rộng và mặc liên tiếp 3 lớp áo, bên ngoài là chiếc áo khoác phông màu nâu nhạt. Tôi chọn màu áo này là vì...

- Ồ, chị với em có cùng màu áo này.

Tiểu Giang xuất hiện trong chiếc áo phông in chữ "I love New York" với kiểu dáng khá buồn cười.

- Hahaha. Em định mặc cái áo hề hước như vậy ra ngoài à?

- Không, em mặc nó chỉ vì chất liệu nó dày thôi.

Và rồi sau đó... 1, 2, 3, 4, 5, 6, 7! Tiểu Giang mặc tận 7 lớp áo khác rồi mới mặc áo khoác phông, thứ có màu y hệt cái của tôi.

- ...

- Có chuyện gì vậy, tỷ tỷ? Nhìn mặt chị đờ đẫn hẳn ra.

- Có cần thiết phải mặc tận 7 lớp áo không vậy?

- Có chứ! Em phải bảo vệ nhiệt độ cơ thể của mình.

- Ừ, được rồi. Chúng ta đi thôi. Em nhắn lại với giáo viên là chúng ta sẽ đi riêng chưa vậy?

Con đường chúng tôi đi đã được xe ủi tuyết kéo đi cả rồi, nhưng mà có vẻ cô gái nhỏ nào đó vẫn mê đắm trò nghịch tuyết như trẻ con.

- Tỷ tỷ! Là tuyết này! Chị nhìn này, tỷ tỷ.

Cô bé ấy nhảy xuống đường chính, nơi ngập trong tuyết là tuyết. Trông Tiểu Giang bây giờ chẳng khác nào một đứa trẻ 5 tuổi lần đầu được bố mẹ dẫn đi chơi tuyết vậy. Mặc dù em ấy có nói với tôi là thân nhiệt chỉ cần giảm một tí là có nguy cơ cao sẽ dẫn đến đột quỵ, nhưng trông ẻm như thế này cũng đáng yêu đấy chứ.

- Tiểu Giang, lên đây đi~ Chúng ta sắp tới nơi rồi.

- Vâng, đợi em tí ạ.

Theo tôi tìm hiểu trên internet thì nơi này là một nhà hàng Snack & Beer. Theo lý thuyết thì ở Mỹ chỉ cho phép công dân của họ uống đồ có cồn khi đủ 21 tuổi, nhưng chẳng sao cả, vì chúng tôi là du khách và ở Trung Quốc thì chỉ cần đủ 18 là có thể uống rồi.

Cô nhóc chủ động kéo cửa cho tôi vào trong trước, rất ra dáng một người đàn ông lịch thiệp. Không khí trong quán ăn có hơi u ám, có lẽ một phần là vì chủ đề riêng của quán. Tuy nhiên, theo cảm nhận riêng của tôi, chỗ này tuyệt cú mèo! Cảm giác tăm tối cho tôi sự ấm cúng và gần gũi, và dường như Tiểu Giang cũng thấy như vậy.

- Chúng ta ngồi chỗ gần cửa sổ đi chị.

- Được thôi.

Điều ngạc nhiên là dù quán ăn này rất nổi tiếng nhưng giá cả vẫn hợp với túi tiền, thảo nào chỗ này lại đông khách đến vậy. Vì không hay ăn mấy món đồ ăn nhanh nên tôi chỉ chọn cho mình một combo bữa tối nhỏ, bao gồm: khoai tây chiên sốt salsa, một burger cá hồi chiên, panna cotta việt quất đi kèm một món cocktail, cụ thể thì tôi chọn cocktail với rượu gin. Tất nhiên là chỉ một lượng nhỏ thôi, tôi chưa sẵn sàng để say hôm nay. Ngược lại với tôi, Tiểu Giang gọi một lượng thức ăn nhiều hơn.

"Cho tôi: 2 burger vị gà sốt BBQ và sốt phô mai tỏi, ừm, một phần nachos chấm sốt bơ, 2 bánh tart trứng, 1 tiramisu và một phần ức gà chiên, kèm với sốt mật ong. À, thêm một mocktail táo nữa nhé!"

Người phục vụ ghi chép gì đó vào note rồi nhanh chóng rời đi.

- Em gọi nhiều quá vậy. Ăn có hết không thế?

- Được mà chị, yên tâm. Trưa nay em được Josh mời ăn nhưng chẳng ăn được bao nhiêu, bụng em đang réo đây này.

- Ôi trời ạ.

Tôi nhìn theo ngón tay bốc nachos của em ấy mà chợt nghĩ miên man.

Tấm lưng đó... Săn chắc và đầy cơ bắp. Từng chứng kiến cơ bắp của rất nhiều đứa con trai nhưng đây là lần đầu tôi trông thấy tấm lưng y hệt của một người con gái. Vậy mà trước giờ tôi cứ nghĩ em ấy thuộc dạng gầy như cây que.

Ôi trời! Tôi đang nghĩ cái gì vậy trời??

- Tiểu Giang này.

- Dạ?

- Em có bảo ngày xưa em chơi cầu lông và bơi lội hả?

- Dạ vâng.

- Ồ, vậy mà chị cứ nghĩ em thuộc dạng sinh viên Mỹ thuật chăm chỉ vẽ vời thôi.

- Chán lắm. Nếu không phải vì phải thi vào Bắc Đại, em cũng chẳng đi học vẽ đâu.

- Ý em là sao? Chị tưởng em học ngành này là vì yêu thích.

- Không hẳn là sai, nhưng vẽ vời chưa bao giờ là sở thích của em cả. Em thừa hưởng tài năng hội hoạ và mắt thẩm mỹ của mẹ nên cơ bản là cũng đeo bám được cái ngành này. Ban đầu em đặt 2 nguyện vọng lận, Bắc Đại là nguyện vọng thứ hai.

- Cái thứ nhất là gì?

Tiểu Giang ngập ngừng một chút rồi lí nhí: "Bí mật."

- Dù sao thì em cũng chọn Bắc Đại rồi, bố em chẳng nói gì em được nữa.

- Được rồi. Nhưng mà em chỉ đặt 2 nguyện vọng thôi hả?

- Dạ vâng, cũng là theo khuynh hướng nghệ thuật. Em học dở lắm. Nên hồi cấp 3 cũng biết thân biết phận mà chọn thi khối xã hội.

- Đúng là may mắn nhỉ. Hẳn là mẹ em cũng vui khi em nối tiếp con đường của mẹ.

- Em đoán vậy...

- Đoán?

Đôi mắt của Tiểu Giang chợt cụp xuống, giọng nói cũng trầm buồn hơn.

- Vâng. Mẹ em mất do đột quỵ vào năm em 14 tuổi...

- Chị rất tiếc.

- Không sao ạ. Mẹ em đã luôn dặn em không được khóc, kể cả khi mẹ có rời xa trần thế. Mẹ em cũng như em đấy ạ, bệnh tim cũng khiến thân nhiệt của mẹ cao hơn so với mức bình thường.

- Ra vậy.

- Còn chị thì sao? Sao chị lại chọn ngành Ngôn ngữ Anh?

- Thật ra đây cũng chẳng phải ngành chị thích nhất đâu. Chị chọn học nó vì không còn lựa chọn thay thế khác. Dù gì thì chị cũng trượt nguyện vọng 1, haha...

- Ban đầu chị định học ngành nào?

- Em hứa không cười chứ?

- Bộ nó khó nói lắm ạ?

- Chỉ là mỗi khi chị nói, không ai tin chị cả.

- Không sao đâu ạ, chị cứ nói đi.

- Nguyện vọng 1 của chị là Âm nhạc Thực hành của Học viện Hý Kịch Trung ương.

- Ồ.

- Em cũng không tin kìa!

- Không phải, em chỉ hơi ngạc nhiên thôi. Đúng là có chút không tin, nhưng nghĩ lại thì cũng hợp lý. Em có nghe Nhã Tịnh bảo năm trước chị có tham gia cuộc thi âm nhạc hợp tác giữa Bắc Đại và trường Hý kịch, đi được tới cả tứ kết cơ mà.

- EM NGHE NÓI RỒI HẢ?

- Vâng.

Tôi xấu hổ không biết giấu mặt đi cho bõ. Giọng hát của tôi dù không mấy xuất sắc nhưng cơ bản cũng được xếp vào hàng khá. May mắn là nhờ tài năng này, tôi đã ghi danh mình vào danh sách các học sinh tham gia hoạt động phong trào nổi trội khi còn ở trung học.

- À, mà chị trượt kì tuyển chọn đầu vào ạ?

- Ờ, ừm. Hôm đó chị thể hiện không được tốt lắm.

- Sao vậy? Đã có chuyện gì à?

- Ừm. Trước hôm đó, bố chị bẻ gãy đĩa CD của chị.

- Đĩa CD gì ạ?

- Đó là bài hát được thu âm của một ca sĩ opera chị yêu thích.

- Ai ạ?

- Thiên thần đấy! Cũng chẳng rõ đó là con trai hay gái, nhưng mọi người thường gọi người đó với biệt danh "Thiên thần". Và thật ra, cách đây 5-6, để có được bản ghi âm một tiết mục của người đó là hiếm lắm, bởi vì các bầu show muốn giữ doanh thu các buổi diễn nên cấm cái hành vi ghi âm hay quay lén trong thời gian trình diễn. Cũng không phát hành đĩa CD ra ngoài vì vấn đề bản quyền.

- Vậy làm sao chị lại có được nó?

- Là quà của chú chị. Ông ấy từng là một trợ lý phóng viên cho một đài truyền hình ở Boston. Có lần người phóng viên ông ấy làm việc cho nhận được cuộc phỏng vấn độc quyền với Thiên thần. Nhưng do chỉ là trợ lý nên ông ấy chỉ nhận được bản chép lời của cuộc phỏng vấn thôi, còn bản ghi âm thì được lưu trữ tại đài truyền hình. À nhưng mà nè, chú chị đã xin được gặp mặt ít phút với Thiên thần, dù người đó từ chối nhưng vì thấy được sự chân thành của chú chị nên Thiên thần đã đưa cho chú một chiếc đĩa CD làm quà. Trong đó là tiết mục "Hoàng tử bé" được thu âm lại để gửi đi cho vòng sơ khảo của một cuộc thi nào đó, nhưng vì chương trình bất ngờ bị hủy nên người ấy đã giữ lại bản ghi.

- À...

- Tiểu Giang! Em không biết đâu. Ngày nào chị cũng bật lên nghe ít nhất một lần, nghe đi nghe lại mà không biết chán. Nhờ giọng hát đó, chị đã có được tự tin và sức mạnh để bắt đầu tập hát. Nhờ Thiên thần, chị đã có thể hát.

Mải mê kể về thần tượng của mình, tôi không hề để ý rằng Tiểu Giang đang há hốc mồm, nĩa cũng đã dựng trên dĩa.

- Ối, chị xin lỗi. Chị không để ý...

- À, không sao. Em chỉ hơi bất ngờ thôi. Không ngờ Hân Nghiên tỷ tỷ cũng đu idol mạnh bạo như vậy.

- Tiếc là cách đây hơn một năm, bố chị đã nhẫn tâm bẻ gãy cái đĩa CD đó để đánh thức chị khỏi giấc mơ trở thành ca sĩ. Thật ra chị cũng biết mình không giỏi hát rồi..., nhưng ít nhất cũng muốn thử một lần.

- Chị quý trọng món quà của Thiên thần đến vậy ạ?

- Tất nhiên. Chị thích đến mức, mỗi khi cất tiếng hát, chị tưởng tượng như mình đang song ca cùng Thiên thần vậy.

- Vậy chị có muốn thử không?

- Hả?

- Hát ấy.

- Bây giờ hả?

- Ừm.

- Không, không, không. Ngay giữa nhà hàng thì kì lắm, với lại tối nay chị chỉ muốn thưởng thức đồ ăn thôi.

- Được rồi.

- Mà buồn cười là... Dù biết rõ chị thích hát, bố mẹ lại chẳng mặn mà cho chị theo con đường nghệ thuật. Chắc tại chị là con gái.

- Con gái thì sao chứ?

- Đó là em thôi, gia đình em khá giả mà. Bố mẹ chị đều là công nhân viên chức, dưới chị còn có hai em trai. Với tư tưởng trọng nam khinh nữ nên họ chỉ toàn chăm chút cho hai nhóc đó, có thèm đoái hoài gì đến chị đâu.

- Điều đó chẳng công bằng gì hết.

- Ừm. Nhưng chị phải chịu thôi, tiền học còn không thèm đóng cho chị.

- Vậy còn tiền học...là chị tự xoay sở?

- À, chuyện này nói nhỏ thôi nhé? - Chất giọng ngọt ngào ấy nhỏ dần. - Chị có được một khoản kha khá nhờ vào việc bán các món quà đắt tiền của mấy gã bạn trai cũ.

- Thảo nào chị đổi bạn trai mãi.

- Ừm. May là không gặp phải mấy tên biến thái kẹt xỉn. Nếu không chắc chị đã quịt tiền học phí cả năm ngoái rồi.

- Ừm... Hân Nghiên tỷ tỷ.

- Sao vậy?

- Chị có muốn đi xem opera không?

- Giờ này à?

- Vâng.

- Vé xem đắt lắm đấy! Mà giờ này mua vẽ cũng chẳng kịp nữa.

- Không cần mua vé đâu, coi ké là được rồi.

- Hả? Làm sao mà coi ké được?

- Thật ra em biết một chỗ, là một người bạn cũ chỉ cho. Chị muốn thử chứ?

Dù cho có chút bất ngờ, kèm một chút hoài nghi, song, tôi vẫn mỉm cười đồng ý.

- Làm chị bất ngờ đi, Tiểu Giang.