27/9 (theo giờ Boston)

Tôi mở mắt dậy với cơn đau đầu tột độ.

"Tiểu Giang, em ổn chứ?"

Hân Nghiên tỷ tỷ, trông thấy tôi đã thức nhưng vẫn không rời khỏi giường, cũng lo lắng hỏi han.

- Có cảm giác cứ bị váng đầu, nhưng em đoán là em vẫn ổn.

Sau lần bị sốt tối hôm trước, dù không uống thuốc nhưng cơ thể tôi vẫn tự phục hồi, điều này với tôi đáng lo ngại hơn là đáng mừng. Bởi vì vốn dĩ cơ thể 39 độ của tôi rất nhạy cảm với thời tiết lạnh, thế mà ở Boston hiện tại còn đang có tuyết.

- Em ngồi dậy được chứ?

- Để em cố.

Tôi chống khuỷu tay xuống giường, cố nâng người lên, và cuối cùng cũng thành công với một chút sự giúp sức của tỷ tỷ.

- Em chắc là mình đi học được không?

- Em đoán vậy.

Cố lết cái xác ngày càng mệt lử, tôi bước vào nhà vệ sinh và mở vòi nước nóng để lấp đầy bồn tắm.

"Em ngâm bồn một lúc nhé? Nếu 30 phút chị không thấy em bước ra thì vào kiểm tra giúp em."

Sau khi nhận được cái gật đầu từ chị, tôi ngâm mình trong làm nước ấm và nhắm mắt lại.

Không biết có phải vì hơi nước có tác dụng xông hơi không nhưng tôi gần như hoàn toàn tỉnh táo sau khi tắm. Thậm chí cơ thể còn thấy sảng khoái hơn gấp vạn lần. Nhờ vậy mà tôi khoác lên mình bộ cánh đậm chất thể thao mà hôm qua mình đã dành hơn một tiếng để lựa chọn, với một tâm trạng khoan khoái, sẵn sàng cho một ngày mới!

Ngay cả Hân Nghiên tỷ tỷ cũng tỏ vẻ ngạc nhiên với tình trạng sức khỏe chuyển biến chóng mặt của tôi.

- Chà chà... Quả là người có quá khứ từng là vận động viên có khác.

- Làm vận động viên thì phải giữ khoẻ luôn trong tình trạng tốt, còn em thì gặp trời lạnh là đổ bệnh, có gì mà mừng chứ?

- Được rồi, không nói nhiều nữa. Lát chị em mình đi ăn sáng cùng nhau nhá! Hôm qua chị có tia được một chỗ bán burrito trông ngon lắm.

- Được rồi.

"Hoạt động đầu tiên của ngày là tham quan bảo tàng Mỹ thuật Boston."

Chúng tôi cùng một nhóm trộn lẫn những học sinh Bắc Đại và Harvard, được một hướng dẫn viên và các giáo viên hộ tống đến một toà kiến trúc cổ kính đậm chất châu Âu ở rìa thành phố.

- Xin chào, cậu còn nhớ mình chứ?

Từ đâu, thân hình một người con trai cao ráo, vạm vỡ đã tiến đến trước mặt tôi.

- Cậu có phải là...cậu trai bóng rổ?

- Ừa, đó là mình. Chào, mình là Huỳnh Lâm Kha, ace của đội tuyển bóng rổ của trường.

- Chào, cậu tìm tôi có chuyện gì không?

- À...ừm... Mình muốn xin Wechat của cậu để trao đổi vài chuyện?

- Trao đổi? Cậu nói rõ hơn được chứ?

- Mình bị ấn tượng với tài hội hoạ của cậu...

- Thật à? Hay cậu muốn thông qua tôi để tiếp cận Hà Hân Nghiên?

- HẢ? Không! Mình không...

Qua gò má ửng hồng của cậu ta, tôi biết chắc mình đã đoán trúng phóc. Tôi tỏ vẻ bực dọc ra mặt và đáp lại:

- Nè, nếu cậu muốn chinh phục một người con gái thì với tư cách là nam nhi đại trượng phu, cậu phải tự mình làm. Chẳng ai có trách nhiệm phải giúp cậu nên đừng có lấy cớ "giúp đỡ" để lợi dụng người khác. Kẻ như cậu tôi thấy nhiều rồi và để tôi nói cho cậu nghe: Hân Nghiên tỷ tỷ sẽ không bao giờ hẹn hò với cậu. Giờ thì đi ra, tôi còn phải chuẩn bị cho bài diễn thuyết của mình.

"Tiểu Giang!"

Hân Nghiên tỷ tỷ đã quay trở lại sau khi đi vệ sinh. Nhìn thấy Huỳnh Lâm Kha, chị ngay lập tức dẹp đi vẻ mặt tươi cười mà vào trạng thái phòng bị.

- Cậu là ai? Bắt chuyện với Tiểu Giang có việc gì?

- Ờm, chào tỷ tỷ...

- Mình đi chỗ khác đi, Hân Nghiên tỷ tỷ. - Vừa nói, tôi vừa nắm tay chị ấy kéo đi.

"...Vâng, đó là bài phát biểu của em - học sinh trường Bắc Đại. Cảm ơn mọi người đã lắng nghe

Tôi kết thúc bài phát biểu dài 15 phút của mình với cơn chóng mặt ập đến.

- Ah, chết tiệt.

- Ngầu quá đi, Tiểu Giang! Ể? Em sao thế? Trông sắc mặt em tệ quá.

- Cho em xin miếng nước...

- Đây, đây.

May thay, khi đã bổ sung đủ nước và ổn định hơi thở, nhịp tim của tôi cũng đều đặn hơn.

Hôm nay là ngày gì mà tôi lại cứ gặp phải mấy chuyện xui xẻo thế này? Trước hết thì đau đầu, sau đó là chóng mặt và giờ là tăng huyết áp, chẳng nhẽ là điềm báo gì đó?

Bởi vì sức khoẻ bất ổn nên suốt thời gian tham quan còn lại, tôi chỉ ngồi yên một chỗ.

- Chị cứ đi xem tranh đi, em ngồi một mình được.

- Không sao, chị tự nguyện mà. Với lại chị cũng không có hứng thú với hội hoạ cho lắm.

- Ít nhất chị cũng nên đi đâu đó đi chứ. Ngồi ở đây với em vừa chán, vừa mệt người.

- Chưa bao giờ ở cạnh em mà chị thấy chán cả.

Đôi mắt xinh đẹp đó nhìn tôi chăm chú đến lạ. Chúng kiên định đến nỗi khiến tôi phải đỏ mặt quay đi chỗ khác.

- Tùy chị.

- Mà cậu nhóc lúc nãy tìm em có chuyện gì thế? Có phải là đang tán tỉnh em không? Hừ.

- Anh ta xin add Wechat của em...

- Há, biết ngay mà. Chị sẽ...

- ...để xin lời khuyên cua chị.

- Hả? Thật hả?

- Chị nghĩ em đùa hả?

- À, ok...

- Em thấy bình thường, không sao cả.

- Đôi lúc đào hoa quá cũng khiến chị bực bội.

- Chà, xem người đào hoa nói chuyện kìa. Bộ chị hẹn hò mãi cũng có lúc thấy mệt hả?

- Chứ sao! Em cứ thử hẹn hò một lần đi rồi biết.

- Em chịu. Em đã hẹn hò bao giờ đâu.

- Thế em đã từng thích ai chưa?

- Chẳng phải lúc trước em có bảo em chưa thích ai bao giờ sao?

- À, à. Chị nhớ rồi. Ừm... Khi nào thì chúng ta di chuyển đến địa điểm tiếp theo nhỉ?

- Để em xem. - Tôi giở đồng hồ đeo tay ra. - Tầm 15 phút nữa.

- OK, vậy chúng ta cứ chờ thôi nhỉ?

- Vâng.

- Em cảm thấy thế nào rồi?

- Ổn hơn rồi ạ.