"Xin chào toàn thể các bạn học sinh của trường đại học Bắc Kinh và Harvard. Hôm nay, Boston Lyric Opera của chúng tôi hân hạnh tổ chức một vở diễn đặc biệt dành riêng cho các bạn. Với sự tham gia của các giọng ca xuất sắc và cả một khách mời đến từ Trung Quốc. Chúc quý vị có một trải nghiệm tuyệt vời với "Hoàng tử bé"."
Toàn bộ đèn vụt tắt. Một ánh sáng lay lắt chiếu thẳng và trung tâm sân khấu. Giọng nam cao tenor đầy nội lực vang lên giữa không gian tĩnh mịch. Vừa nghe tôi đã phải tự nhủ: "Đúng là một giọng ca tiềm năng, nếu dành thời gian rèn luyện thêm sẽ trở nên xuất sắc."
Đó là anh chàng phi công, người vừa trải qua vụ rơi máy bay và mắc kẹt giữa sa mạc khô cằn. Và người thủ vai phi công không ai khác chính là người bạn tôi vừa quen cách đây mấy ngày - Josh. Đang diễn, cậu ấy bắt gặp tôi trong hàng chục khán giả và nhếch lông mày một cái như muốn thể hiện: "Tôi cũng biết hát đấy."
Vụ tai nạn máy bay cho dù là một sự cố đáng tiếc nhưng cũng đưa anh ấy đến gặp nhân vật chính của câu chuyện, Hoàng tử bé.
Tuy nhiên. Giọng nữ cao soprano vang lên đầy quen thuộc. Không gì khác chính là chất giọng đã ám ảnh tôi suốt thời niên thiếu.
- Đó có phải là...thiên thần không? - Hân Nghiên tỷ tỷ đang nhìn vị ca sĩ ấy với ánh mắt khao khát.
Đúng vậy. Giọng ca đó hệt như Thiên thần. Không, chỉ giống khoảng 60% thôi. Dù thế để đạt được trình độ như vậy cũng không phải chuyện đùa.
Không được, đừng hát nữa! Im đi!!!
Cơ thể tôi đang run rẩy. Tim tôi đập loạn nhịp tới mức tôi có cảm giác mình sẽ ngất đi bất cứ lúc nào.
F6, Eb2 rồi đến C#6.
Từng nốt cao được ngân lên tựa như từng mũi giáo đâm thủng màng nhĩ tôi. Tôi sợ hãi bịt tai lại và cơ thể không thể ngừng co giật.
Tôi chỉ có thì thầm trong tuyệt vọng lời chửi rủa với tên khốn kia: "Im mồn đi, bản sao khiếm khuyết của tôi!", trước khi chạy thẳng ra khỏi khán phòng với hai bàn tay vẫn ôm lấy tai mình.
Giáo viên lo lắng đuổi theo tôi nhưng tiếc là tôi đã bắt taxi trở về khách sạn ngay lập tức. Tất nhiên để tránh làm họ lo lắng, tôi đã gửi ảnh bằng chứng kèm theo xác nhận của nhân viên khách sạn.
Nhưng thú thật, ngay cả khi đã chui rúc trong góc phòng, ôm lấy thân thể run run, nỗi kinh hoàng về giọng hát lúc nãy vẫn quẩn quanh tâm trí tôi. Hình bóng thiên thần cứ thoắt ẩn thoắt hiện, gọi tên tôi như muốn kéo tôi trở lại địa ngục.
"Im đi! Đừng hát nữa! Chẳng những ca hát không đem lại cho tôi hạnh phúc, mà nó còn đẩy tôi đến bến bờ hủy diệt!"
Tôi đã ngất đi từ lúc nào chẳng hay.
Gần 10 giờ tối, tôi đã bất tỉnh gần nửa ngày?
Loạng choạng đứng dậy với cái chân tê cứng, tôi suýt vấp té nhưng trộm vía vẫn ổn.
Dạ dày kêu lên đầy mệt mỏi, có lẽ là do tôi chưa ăn gì từ 7 giờ sáng.
- Được rồi, ra ngoài đi dạo vậy.
Rửa mặt và thay đồ, sau đó, tôi vớ lấy chiếc áo măng tô dày trên giá treo quần áo rồi cứ thế mà đẩy cửa bước ra ngoài.
Đường phố về đêm không những không thưa thớt mà còn sôi động hơn bao giờ hết. Có lẽ vì đây là trung tâm thành phố, hoặc do đặc tính của Boston nhộn nhịp, tôi chẳng biết roc nữa. Bước đi giữa dòng người đông đúc, vui vẻ cười đùa khiến tâm trạng tôi cũng bỗng chốc thấy hân hoan hơn. Đôi lúc, niềm hạnh phúc nhỏ nhoi của bóng ma xấu xí chỉ là được sống như một người bình thường. Được tắm mình trong không khí thân mật, đầm ấm cùng những người yêu thương, được đi dạo phố và cảm nhận sự ấm áp trong tâm hôn, được ngắm nhìn cảnh đẹp nơi đường phố và chạm tay đến những bông tuyết bay phấp phới.
Thiên thần đã không thể ngân nga bài thánh ca như là công cụ để tiến gần đến Chúa được nữa. Ít nhất, xin Người hãy để thiên thần sa ngã này được một lần làm con người.
"Của cô tổng cộng là 8 đô 25 xu."
Ghé qua một chi nhánh Chipotle, tôi mua cho mình một phần cơm trộn đi kèm với một lon root beer.
- Quên mất, đã gần nửa đêm rồi, sao chưa thấy Hân Nghiên tỷ tỷ trở về khách sạn nhỉ? Chị ấy đi đâu rồi?
Sau khi chọn cho mình một chỗ ngồi bất kì trong quán, tôi lấy điện thoại ra nhắn tin cho chị. Một bài viết của tỷ tỷ mới được đăng cách đây 2 tiếng đập vào mắt tôi. Là ảnh chụp selfie của chị ấy và một anh chàng đẹp trai, background hình như là một quán ăn nào đó mà cả đoàn đi cùng nhau. Điều khiến tôi chợt thấy gai mắt chính là danh tính của chàng trai bên cạnh.
Đúng lúc này, cô Trương gửi tin nhắn bảo tôi đến phụ cô đưa mọi người trong đoàn về khách sạn. Tôi biết nếu đi, mình sẽ phải đối mặt với "người đó".
Theo GPS thì nhà hàng này thuộc dạng buffet kiểu Trung. Chà, không bất ngờ mấy. Tuy nhiên tôi không vào trong vội mà đứng núp ở con ngõ bên cạnh. Lí do là tôi đã thấy chiếc xe riêng của "người đó".
Sau một lúc, bóng dáng của kẻ khốn nạn đó cũng đi ra. Bộ trang phục đắt tiền chỉ khiến hắn trở nên bỉ ổi trong mắt tôi và khuôn mặt đẹp trai ấy cũng chỉ càng chứng tỏ đó là một tên sở khanh. Chẳng bao giờ ưa nổi. Khi đã chắc chắn đoàn opera đã ra về cả, tôi mới đi và trong, cảnh tượng tôi thấy được thật sự quá kinh khủng.
"Thiên thần! Làm ơn hãy để em hát cùng với anh!"
Hân Nghiên tỷ tỷ đang cầm chai bia, nhún nhảy và quậy phá...trên bàn. Mấy giáo viên đang cố ngăn chị ấy lại nhưng hầu hết giáo viên nam cũng đã ngã ngũ vì say.
- ...
Tôi bàng hoàng, ngơ ngác trước những gì mình thấy. Dù thấy nhưng cũng không chấp nhận nổi.
Vì nếu không làm gì thì sẽ thêm rắc rối nên tôi cố leo lên bàn để bế chị ấy xuống.
- Bỏ tôi ra! Thiên thần, cứu với.
- Thiên thần không có ở đây! Chị tỉnh táo lại giúp em! - Ah, thật là muốn tát chị ấy một cái cho tỉnh ngộ.
- Không, Thiên thần đang ở đây...
- Em sẽ bắt taxi đưa chị ấy về, còn lại thì nhờ các lão sư ạ.
- Ừm, xử lí mỗi Hà Hân Nghiên là bọn cô yên tâm rồi. Em giúp dùm nha.
- Vâng. Tụi em đi đây.
Tôi phải cõng cái con người đang say quắc cần câu kia trên vai, mà đã thế chị ấy không chịu hợp tác, cứ giãy dụa không yên, miệng thì luôn mồm nhắc đến Thiên thần.
- Hân Nghiên tỷ tỷ, không có thiên thần ở đây đâu.
- Nói dối. Giọng ca đó phải là thiên thần. Thiên thần, làm ơn hãy hát cho em nghe thánh ca đi.
Thánh ca...
- Không được, Thiên thần không thể hát thánh ca được nữa.
- Nhưng chẳng phải em đã hứa sẽ hát thánh ca cho chị nghe sao, Cảnh Nghi?
Ánh mắt tôi đanh lại, cơn bực dọc không hiểu vì sao lại nổi lên. Lại là hắn, bản sao ngu ngốc.
"Bác tài, làm ơn cho chúng cháu đến nhà hát Boston Lyric Opera."