Thiên thần luôn ca hát một mình.
Dưới ánh trăng, trên thảm cỏ lay động xào xạc, tiếng ca bi thương của thiên thần vang vọng khắp bầu trời đêm.
Mặc dù thiên thần chán ghét thánh ca, nhưng giọng ca của thiên thần lại chất chứa những lời nguyện cầu và nỗi niềm ai oán khiến lòng người xao động. Chắc hẳn thiên thần đang hát cho một người không ở đây. Để làm dịu linh hồn của một người hoàn toàn xa lạ đối với tôi.
Tôi cũng từng nghe nhiều tin đồn rằng có lẽ thiên thần đã mất đi giọng hát của mình. Vì một căn bệnh nào đó.
Kể từ ngày hôm ấy, thanh danh của thiên thần đã bị ô uế, đôi cánh của thiên thần đã bị tước đoạt, tôi không bao giờ có cơ hội được nghe lại giọng hát ấy nữa. Chiếc đĩa CD đã gãy làm đôi. Bài thánh ca cuối cùng hoà vào bóng tối một cách vô nghĩa.
Thật đáng thương.
Thiên thần thật đáng thương.
Tôi nhớ tối hôm đó, khi đã ép bản thân đến mức say khướt, tôi thút thít nỉ non cầu xin thiên thần một lần nữa hát Thánh ca. Nhưng thiên thần chỉ ôm lấy vai tôi, vuốt tóc và nhìn tôi mỉm cười.
Sau đó dù không hát thánh ca nhưng thiên thần đã hát ru tôi ngủ.
Để cho tôi ngủ mà không gặp ác mộng. Để cho tôi cảm thấy tâm hồn mình trở nên trong suốt, ý thức tôi trở nên mông lung, cơ thể tôi nhẹ nhàng lâng lâng. Tôi dường như có thể quên đi mọi bi thương và thống khổ.
Người ấy quả thật là thiên thần. Người duy nhất có thể dễ dàng biến điệu nhạc thành những viên ngọc trong suốt lăn nhẹ trên mặt kính. Giọng hát rực rỡ kéo dài vang vọng thật cao và xa tới bất kỳ đâu. Tiếng ca linh động, tiếng ca cao vuốt, tiếng ca Lộng lẫy. Như gió, như ánh sáng...
Dẫu vậy, tuyệt nhiên thiên thần vẫn không cất giọng hát bất kì bài thánh ca nào.
Thật ra chú cũng từng thử tra cứu thông tin về thần tượng của tôi - Thiên thần.
Tuổi tác, nơi sinh, xuất thân, tất cả đều bao phủ trong sương mù, một thiếu niên đến từ phương Đông được phát hiện vài năm trước khi đang hát trong dàn hợp xướng của nhà thờ, sau đó nhanh chóng trở nên nổi tiếng.
Mặc dù chỉ mới nghe qua tiếng hát opera của vở "Hoàng tử bé" được phát ra từ chiếc đĩa CD mà chú tặng, nhưng tôi ước một lần nghe Thiên thần hát thánh ca.
Tôi nghe người ta bảo rằng những bài thánh ca được hát lên bởi giọng ca tràn ngập ánh sáng của người đó mang trong mình một âm hưởng thần thánh, tựa như thiên thần mời gọi con người đến với vườn địa đàng, khiến ai nghe thấy cũng như mê say, khen không dứt miệng. Cho dù đã qua tuổi dậy thì, chất giọng của người đó vẫn cao vút và trong vắt như nước, khiến thính giả chỉ biết sợ hãi thán phục.
Ba năm sau khi Thiên thần bộc lộ tài năng, có người đã cắt tay tự sát tại buổi diễn và dù vẫn cố xuất hiện thêm một vài lần nữa nhưng rồi Thiên thần đột nhiên biến mất khỏi con mắt của người đời.
Cảnh sát điều tra được những người đã tự sát đều là các nghệ sĩ hoặc các tài năng âm nhạc. Họ tự sát vì cảm thẩy nhục nhã trước tài năng của Thiên thần. Tiếng ca của thiên thần là tiếng ca đưa con người đến bờ vựa hủy diệt... Những lời đồn đại nổi lên và vấy bẩn thanh danh của thiên thần.
Cho dù vậy, vẫn có nhiều người hy vọng được nghe lại tiếng ca đó, tuy nhiên thiên thần không hề trở lại sân khấu. Vậy nên người ta bắt đầu nói rằng có lẽ tuổi dậy thì tới trễ đã cướp đi giọng ca trong vắt của thiên thần.
Tuy nhiên, tôi vẫn cho rằng giọng hát của thiên thần vẫn như vậy, rằng người ấy chỉ đang lùi về sau để mài giũa tài năng của mình và sẽ trở lại ánh hào quang trong tương lai.