Sáng hôm sau cậu lái moto đến công ty mà đã nhận vào làm, vừa đỗ xe dưới bãi giữ.
'Tiểu Hắc!'
Tiếng gọi vang khắp bãi đậu rõ mồn một, làm cậu đang cởi nón bảo hiểm đảo mắt nhìn tìm, thì có người nam cao ngang Hắc bước lại gần.
'Vũ Sơn?' Tiểu Hắc cởi xong để lên yên xe, không để cậu nói tiếp đối phương nhào lại ôm.
'Cậu ra tù lâu chưa! Sao mà không nói tớ để ra đón!'
'Không cần thiết... Dù gì có Lia đến'
'Lại là Lia, cậu luôn quan tâm tiểu thư có tính y chang mấy người già đó'
'Cô ấy không đến mức...'
'Quá mức mới đúng, mỗi lần gặp tớ là cô ấy hỏi như cảnh sát thẩm vấn tội phạm'
Cả hai người vừa đi vừa nói chuyện đã đi ra khỏi bãi đỗ xe, những cơn gió thổi nhẹ qua.
'Trước giờ Lia luôn vậy, bỏ qua đi' Tiểu Hắc nâng kính, Vũ Sơn đành không nhắc đến.
'Mà Lia nhắc về chuyện cậu nhận cái tội danh đó trong khi bảo rằng cậu không làm, phải không?'
'...'
'Chuyện cũ đừng quan tâm đến'
Cậu trầm mặc sải bước đi trước đối phương, điềm tĩnh lạ thường là cho Vũ Sơn rén ngang - dù gì cũng là bạn bè quen nhau bảy năm trời mà.
"Rốt cuộc cái gì thay đổi được cậu ta thế?"
...
'Chỗ này tớ dành riêng cũng như giám đốc sắp xếp cho đấy!'
Tiểu Hắc nhìn bàn làm việc sạch sẽ và tươi mới trước mắt, được sắp xếp ngồi làm việc kế bên người bạn thân.
'Phiền cậu thật, đáng ra tôi phải tự làm mấy này'
'Đừng như thế! Toàn chỉ lau với phủi bụi là xong ngay thôi!'
Cậu bạn ngồi bịch xuống ghế thư giãn, Hắc cũng ngồi ghế để đồ làm việc lên bàn để bớt trống trải.
'Là thằng đó phải không?'
'Trời ơi sao nó được nhận vào, khiếp thật'
'Coi chừng nó vô đây giết chúng ta'
Những tiếng xì xào của mấy người trong phòng bàn tán về Tiểu Hắc, cậu bạn nghe thoáng qua mà phát cọc muốn đứng lên để tẩn bọn kia, vừa đứng dậy bị cậu giữ chặt tay lại.
'Không nên'
'N-nhưng---!'
'Tôi từng bảo rồi, không nên dùng vũ lực' Cậu hạ giọng nhỏ thì thầm, kéo đối phương ngồi xuống ghế.
'...'
...
'Tạm biệt! Mai chúng ta gặp nhau' Sơn vui vẻ nói, cậu hơi gật gù.
'Cảm ơn nhiều'
'Sao lại cảm ơn, tớ chỉ là muốn giúp một phần nào đấy cho cậu vui vẻ hơn'
'...'
Tiểu Hắc im lặng leo lên moto đội nón bảo hiểm vào, cắm chìa khóa để khởi động xe.
'Tôi đi trước, tạm biệt'
'Ừm!'
Vũ Sơn nhìn đối phương phóng xe lái đi mất hút khỏi tầm mắt cậu, ánh nắng bầu trời chiều le lói giữa các tòa nhà, một lúc cũng leo lên xe máy lái về.
Lách cách lách cách--- Rào!!!
Cơn mưa đổ xuống những giọt mưa lạnh lẽo chảy dài trên áo mưa, moto hôm nay dở chứng không biết hư chỗ nào mà không khởi động xe được nên đành đi bộ dắt về.
Trời cũng chập chững tối vừa hay đến nhà, mưa bắt đầu nặng hạt đến mức cậu không thấy đường, đành lọ mọ lấy chìa khóa ra để mở cổng, lấy được chìa khóa mở cửa ra, chân cậu nhích qua bên xíu đụng chạm gì đấy.
'Gì vậy?' Tiểu Hắc ngước lên tí nhìn sang, thấy có một cái gì thù lù màu đen kế bên chân làm cậu giật mình, liền lấy điện thoại mở đèn flash ra.
Trước mắt Hắc là người nữ nằm dưới đất ở một góc, kế bên là chiếc vali.
"Chị Hạo Tuyết !?" Cậu liền qùy xuống đỡ đối phương lên, cảm nhận được cả cơ thể chị ấy ướt sũng và bất tỉnh, không nghĩ ngợi bế lên đem vào nhà nhanh chóng.
Sau khi Hắc cởi đồ đối phương ngoài trừ quần áo và mấy đồ trong, dùng khăn lau sơ cho không bị cảm mà phải lau kĩ mới không bị... Nhưng cậu là con trai... Sao có thể làm mấy việc lột đồ của con gái này? Sẽ bị gọi là biến thái mất!
Cậu vớ lấy cái điện thoại, nhanh chóng nhấn số rồi gọi.
Ting--- Cạch!
Chưa đầy hai phút tiếng đầu dây bên kia nhấc máy.
'Tiểu Hắc? Sao hôm nay---'
'Mau đến đây đi... !'
Không để Lia hỏi dứt câu thì cậu nói bằng giọng gấp rút, cô nàng nghe hiểu ý của cậu liền cúp máy.
...
'Ổn hơn chưa?'
'Đỡ rồi, may là mới dầm mưa chứ cũng không lâu' Lia nhìn đối phương, ban nãy nhờ cậu bế Tuyết vào phòng để cô lau người, hơi thắc mắc.
'Chị ấy bất tỉnh ở trước cổng?'
'Đúng thế'
'Chắc hẳn có vấn đề chú Hạo Cường?'
'Không biết' Tiểu Hắc lạnh lùng dường như không muốn để ý, nhưng ánh mắt hiện rõ sự quan tâm, cô nàng ho hen đôi chút.
'Không quan tâm cũng được, nhưng vấn đề sao chị ấy tìm đến tận nơi?'
'...'