'Giờ tôi chỉ quan tâm rằng chị Tuyế---'
Tiểu Hắc dường như cảm thấy nói sai gì đó liền sửa lại.
'Cô ấy an toàn là đủ'
Cậu lạnh lùng đưa ánh mắt nhìn sang chỗ khác, cô nàng im lặng...
Thương cậu... phải gọi người mà cậu từng xem là người thân, gia đình như người xa lạ.
Mà cũng phải, cậu đâu phải ruột rà gì với họ.
'Để mai tớ qua trông ngóng chị Tuyết giúp cậu' Lia ngỏ ý, cậu mới nhận được việc nên không thể mất tiếp.
'Có phiền cậu quá không?' Cậu nói như thế không muốn làm phiền Lia.
'Không, dù gì tớ cũng xem chị ấy là người thân nên qua lại trông nom cũng chẳng sao'
...
Đúng sáng hôm sau Tiểu Hắc đi làm, còn Lia thì qua nhà để trông nom Tuyết cũng như thư giãn chút.
'Chán quá' Cô nàng nằm trên sofa lười như mèo con, nhìn ánh nắng trưa chiếu từ ngoài vào cửa sổ 'Nhưng được nghỉ ngơi, đỡ phải tốn ngày ngồi trong xe oto' Cơ thể rũ xuống tiếp giống cái mền trải lên sofa, đầu gục gà gục gù.
Lục đục --- Két!
Tiếng mở cửa làm Lia tỉnh táo, bật dậy thì thấy người chị Tuyết đứng ngay cửa.
'Chị tỉnh rồi à? Đỡ hơn chưa?' Cô nàng vừa nói vừa tiến lại gần kiểm tra - dù gì ban sáng cô cũng lau cơ thể chị ấy đôi chút để không bị sốt.
'Đ-đỡ rồi...' Giọng chị ấy hơi khàn khàn, Lia đỡ Tuyết ngồi xuống sofa.
'Đỡ mà sao em thấy chị còn mệt đấy'
'Không sao... Chỉ là một chút'
Lia bối rối trước phản ứng của đối phương, vuốt ve một chút.
Đến chiều tàn sau khi tất tần tật đưa đồ cho cậu lại, cũng như dặn dò kĩ càng.
'Nhớ chăm sóc chị ấy'
'Được rồi'
Tiểu Hắc vừa bước định đi vô cửa thì bị đối phương níu lại khiến cậu dừng bước, quay sang nhìn.
'Chị ấy sáng giờ mong cậu về lắm đấy...' Lia thì thầm nhỏ, hơi cúi mặt xuống - cảm thấy trong lòng bứt rứt.
'Mong chờ để được gì?' Tiểu Hắc hạ giọng khá nhỏ đủ cho cả hai nghe, cô nàng hiểu thấu cái sự cố gắng giữ khoảng cách với Hạo Tuyết.
'Tớ cũng không biết'
'Nhưng tớ điều tra chỉ biết rằng chú Hạo Cường ép chị ấy phải ra sống riêng cũng như không muốn cung cấp tiền'
'...'
'Cậu có biết khi người mù đã lấy được ánh sáng thì thứ họ vứt đi đầu tiên chính là gì không?'
'Chính là cây gậy dẫn đường, thứ không bao giờ bỏ rơi họ'
'Khi đã có ánh sáng thì bản thân họ sẽ vứt nó đi'
Tiểu Hắc nói xong trầm ngâm ánh mắt suy tư về điều gì đó, Lia nhìn vẻ mặt điềm tĩnh lạ thường.
Chính bản thân cậu biết điều này sẽ xảy ra - từ rất lâu rồi, nhưng Tiểu Hắc lại không muốn nói.
Vì sao ư?
Chỉ có chính bản thân cậu biết lí do...
'Cậu vào nghỉ ngơi đi mai còn đi làm' Lia nói làm ngắt quãng suy tư, thật sự không muốn cậu suy nhiều, vỗ vai cậu rồi quay lưng đi mất.
"Lúc nào cũng vậy"
Tiểu Hắc không nghĩ nhiều mà mở cửa bước vào, nhìn nhìn người chị ngốc nghếch - Hạo Tuyết đang ngồi trên sofa.
'Tiểu Hắc' Cô nhận ra, bỏ tách trà ấm đang uống xuống bàn.
'...' Cậu im lặng một chút bước lại gần, để lên bàn hộp bánh kem nhỏ 'Cho cô đấy' Tiểu Hắc nói bằng giọng hơi nhạt.
'C-cho chị?' Tuyết hơi ngơ người tí khi thấy món quà của đối phương, nhìn vào xem thì là loại bánh kem dâu mà cô nàng thích.
'Không muốn nhận?'
'K-không phải, chỉ là ---'
'Không phải thì nhận, nhớ uống thuốc rồi hãy ăn' Tiểu Hắc không để cô nói hết câu mà ngắt lời ngang, bước đi xuống nhà sau để tắm rửa.
Vài phút sau, cậu tắm rửa xong mặc bộ đồ đơn giản thì đi lên nhìn bánh kem đã được ăn sạch, Tiểu Hắc ngồi xuống sofa giữ khoảng cách với đối phương, cô nàng nhìn ngón tay út của cậu bị mất một đốt băng bó.
'Tiểu Hắc' Cô nàng đang ôm cái gối xám trong lòng khẽ cất tiếng hỏi, đưa ánh mắt nhìn.
'Có chuyện gì không? Tiểu Hắc không nhìn đối phương, lạnh lùng cầm cuốn sách lên đọc.
'...'
Bản thân Tuyết hơi do dự, cả hai bàn tay siết chặt cái gối thành nắm đấm ánh mắt nhạt nhòa một chút.
'Em không ghét chị sao?'
'Ý cô về vấn đề gì?'
'Tất cả vấn đề từ trước cho đến nay...'
Nghe vậy ánh mắt cậu dời khỏi cuốn sách, nâng kính bạc nhìn đối phương.
'Ghét? Tôi chưa nghĩ về việc đó'
'Mà có ghét thì cũng chẳng được gì'
Hạo Tuyết được cậu giải đáp thắc mắc thì cũng dịu xuống, nhìn thoang thoảng có bóng dáng quen thuộc in trên khuôn mặt mặt Tiểu Hắc.
'Em giống mẹ lắm đấy...'
'...' Tiểu Hắc khựng người lại một chút, đôi mắt nhìn sang chỗ khác lảng tránh.
'Do cô tưởng tượng quá mức'
_____________________________
Lúc cậu mười sáu tuổi... Một buổi tối se lạnh cùng với tuyết rơi khiến ai cũng muốn nằm trong phòng và rúc cả cơ thể trong chiếc giường cùng với chăn ấm.
'Lâu rồi hai mẹ con mới đi dạo lúc đêm' Cô Hồng Uyên đang mặc chiếc áo khoác dày ngoài, đội mũi len và có choàng khăn lên cổ để giữ ấm, cô ấy ngước nhìn bầu trời đen có li ti ánh sao mờ nhạt.
'Vâng... Cũng khá lâu' Tiểu Hắc đứng bên cạnh hai tay đút vào túi áo - nhớ lần cuối đi dạo như vậy là cách đây hai năm trước, ngước nhìn bầu trời đen.
'Tiểu Hắc này...' Cô ấy quay sang nhìn đối phương 'Con từng suy nghĩ ghét mẹ không?'
Cậu ngớ người một tí khi nghe câu hỏi đột ngột đấy, nhìn người mẹ.
'Về vấn đề gì ạ?'
'Tất cả những chuyện từ trước đến giờ mà mẹ làm cho con---'
'Chưa bao giờ... Dù chỉ một lần' Tiểu Hắc hơi cúi xuống nhìn người mẹ, ánh mắt dịu dàng 'Con chỉ nghĩ ngược rằng'
'Mẹ có ghét có hận con từ khi con xuất hiện trong cuộc đời mẹ không?'
Cơn gió rít vù vù thổi ngang cuốn theo vài lá theo sau... một cơn gió lạnh buốt cùng với câu nói thốt ra từ cậu.
Cô Uyên khi nghe vậy mà bớt chợt nhìn thẳng vào đôi mắt cậu, chính bản thân cô luôn có một đáp án...
Một đáp án suốt mười sáu năm.
Mặc cho thế giới đang đổi thay nhưng tình yêu thương của cô không bao giờ thay đổi dù chỉ một lần.
Mà sự yêu thương đó càng này lớn hơn.
'Không bao giờ, mẹ còn phải cảm ơn con mới đúng' Cô Uyên vuốt ve đầu Tiểu Hắc rồi nắm lấy bàn tay 'Nếu không có con thì mẹ chẳng bao giờ tìm được ánh sáng cuộc đời mẹ cả'
'Thật là... Không đến mức đó đâu mẹ'
'Quá mức mới đúng, con lúc nào cũng khiêm tốn như thế'
'Vậy con đồng ý lời nói ban nãy là được chứ gì'
Tiểu Hắc cúi đầu gật gù nhẹ, dịu dàng dùng các ngón tay xoa xoa bàn tay hơi chay rát của người mẹ - một người mẹ bị ông trời trớ trêu cuộc đời này.
"Miễn mẹ hạnh phúc là tốt rồi"
"Con không muốn nhìn ông Cường đánh đập mẹ nữa"
"Cũng đừng vì con mà mẹ phải chịu đau đớn"
"Nếu không ai yêu thương mẹ thì hãy để những người thật sự yêu thương chăm sóc và bảo vệ mẹ"