Giờ này công ty đang ngủ trưa ai cũng làm việc riêng của bản thân, tên Sơn nằm trên bàn mà ngủ ngon lành còn cậu thì ngồi lướt điện thoại xem tin tức một tí, dù gì mấy ngày nay bận bịu không cập nhật thông tin xã hội.
Đang lướt khá là chill thì đôi mắt cậu bị thu hút vài tin tức gần đây có một tin tức mất tích của một người đàn ông, bên cạnh hình ảnh có thông tin cá nhân.
"Dạo này nhiều vụ mất tích nhỉ?" Tiểu Hắc lấy cốc cafe uống ngụm nhỏ, ngồi suy tư chút gì đấy dùng ngón trỏ gõ đến cuộc trò chuyện riêng của cậu và Lia - tin nhắn gần đây cũng cách đây ba ngày trước.
'Cậu ngồi nghĩ gì thế?' Sơn tỉnh giấc ngó qua xem, vuốt mặt cho tỉnh táo.
'Không gì đâu' Cậu tắt màn hình điện thoại một tay nâng kính bạc, trong lòng có chút bất an cho người chị ở nhà một mình.
Cộc cộc cộc!
Tiếng gõ thành bao của cửa làm cho cuộc hội thoại của cả hai ngắt quãng, nhìn ra cửa hàng - đó là giám đốc Bạch Nguyệt đã đứng ở đó từ khi nào.
'Hai người rôm rả nhỉ?' Cô ấy vừa nói vừa bước đến chỗ cậu đang ngồi, tiếng giày cao gót gõ lộp cộp.
'Chỉ là nói chuyện xả giao thôi giám đốc' Cậu Sơn cười trừ, bối rối với sự xuất hiện bất ngờ này.
'Vậy hử?' Cô ấy dường như đang nhìn cậu, Tiểu Hắc cũng nhận ra.
'...'
'Đừng căng thẳng như thế chứ người mới'
'Vâng giám đốc'
Cậu gật đầu cảnh giác cao độ chẳng muốn quan tâm đối phương cho lắm, Nguyệt bước đi ngang qua sau ghế cậu.
'Dường như chúng ta từng gặp nhau rồi nhỉ?' Giọng cô ấy thì thầm khi đi ngang, vừa nhỏ cũng rõ ràng Tiểu Hắc nghe được rồi nhìn đối phương bước đi ra ngoài.
______________________________
'Có người đã ngăn cản của bọn chúng?'
'Vâng tiểu thư'
Ông quản gia đứng bên cạnh thì thầm nhỏ, Bạch Nguyệt lắc ly rượu vang đỏ trong tay mà vô thức nhìn bao quát xung quanh trong phòng tiệc đông đúc người.
'Nhưng người đó là ai?' Cô thắc mắc, dùng ngón trỏ quẹt nhẹ nhàng trên miệng ly.
'Người mà FBI đang truy lùng thưa cô'
Tự nhiên nghe đến đây cô quay quắt nhìn đối phương.
'Tôi chỉ nghe phong phanh bởi những người tham gia vụ việc'
'...'
'Vậy ông cứ thăm dò đi, nhớ nói mọi người là được'
...
'Chậc... Ông quản gia kẹt gì mà không đến được' Cô nàng vừa đi vừa lầm bầm mà bước đi đường phố vắng vẻ.
Nguyệt đang đi thì một bàn tay ai đó tóm được cơ thể cô mà lôi vào con hẻm nhỏ gần đây và bị ném thẳng xuống đất, cô nhìn lên thì có hai ba tên cao to đứng trước mắt.
'You guys caught a good girl ( Tụi mày tóm được nhỏ ngon đấy )'
Bọn chúng nở nụ cười không mấy tốt đẹp, dường như Nguyệt biết mình gặp bọn thích thỏa mãn... Giờ cô chẳng biết võ mà cũng không có gì để phòng thân.
'Do you guys like doing dirty things? ( mấy người thích làm chuyện bẩn thỉu đó sao? )'
Giọng nói vọng lại từ trong hẻm, một người mặc bộ đồ đen xám bịt kín mặt, tay đang cầm hộp giống đựng cần câu cá bước ra, chắn cho cô.
'Oh, you want to interfere, kid?~ ( Oh, nhóc con muốn can thiệp sao?~ )' Bọn chúng nói bằng giọng đùa cợt, cô nghe mà đoán rằng người này tầm mười lăm - vì bọn này chắc tầm mười tám.
'But that girl is ours, don't interfere ( Mà cô em đấy là của bọn anh ta đây, đừng có mà xen vào )' Một tên vỗ lên vai cậu ta, cười cợt.
'Get that hand off me ( Bỏ cái tay đó ra )' Đối phương hạ giọng ra lệnh, vẫn đứng chắn cho Nguyệt.
'Why so tense, kid? If we had decided to have sex with her, there wouldn't have been any trouble. ( Sao lại căng thế nhóc con? Nếu để bọn ta quyết định quan hệ với cô ấy thì chẳng có rắc rối nào xảy ra ).
'...'
Nguyệt nghe mà hơi sợ vì nếu bị giao ra thì chắc chắn là toang thật, liền định nhíu áo đối phương thì...
Keng! Soạt!
Người đó rút thanh katana từ trong cái hộp tưởng chừng là cần câu ra, lăm lăm chỉa mũi ngọn quắc thẳng vào tên nãy giờ nói chuyện làm bọn kia thấy mà lùi lại.
'Who said you guys have full authority to decide? ( Ai nói là các người tự toàn quyền quyết định hử? )' Người đó lạnh lùng, đưa ánh mắt nhìn thẳng về bọn chúng.
'I wonder if I should leave you guys intact and go home or turn you into food and send you to him?( Không biết giờ để các người nguyên vẹn để về hay là biến thành thức ăn rồi gửi đến chú ấy? )'
Bọn kia nhận ra người đó mà cơ thể run lên, cả đám qùy cái bịch xuống lết lại ôm chân đối phương làm cô nàng hết hồn.
'I-it's you...! You really know how to scare us... ( L-là cậu à...! Cậu thật biết cách thù dọa bọn tôi... )'
'We know you're just joking! So just don't tell our boss ( Chúng tôi biết cậu chỉ nói giỡn thôi! Nên đừng nói lại với đại ca bọn tôi là được! )'
'...' Cậu ta im lặng lạ thường, bọn chúng hiểu ý liền rối rít đứng dậy mà chuồn trước.
Bạch Nguyệt nhìn sang đối phương, làm cô nhẹ lòng một tí.
'Cảm ơn cậu cứu tôi' Cô nàng bối rối mà cúi đầu.
'...'
"Hình như...?" Cô nàng nhìn thấy đôi mắt màu xanh lục và nghe giọng nói này nãy giờ quen quen, đang tâm chill cố nhớ thì tiếng còi xe từ đâu vang vọng đến - chắc chắn là tiếng xe cảnh sát.
'Mốt đừng có đi đường này, có ngày bị loại đó hãm hại' Vừa nói mà vừa cất thanh katana vào hộp lại, nhanh nhẹn bước đi chẳng thèm nhìn đối phương luôn.
'A! Cậu gì đó ơi!?' Cô định hỏi đối phương vài chuyện nhưng mấy cảnh sát đã tiếp cận được mà cản lại.
'Cô Nguyệt không sao chứ?'
'K-không sao ạ, nhưng sao mấy chú đến đây'
'À, có người gọi cho chúng tôi bảo rằng có người gặp nguy hiểm'
Nguyệt nghe vậy mà hơi ngạc nhiên vì bản thân đâu có gọi, không lẽ...?
'Cháu có biết người gọi không?'
'Không, cậu ta tự nhiên xuất hiện'
'Cháu nhớ đặc điểm không?' Cảnh sát xung quanh bao vây đang dò hỏi cô nàng.
'Cậu ta chùm kín mít, chỉ lộ đôi mắt màu xanh lục'
Cảnh sát nghe đến đây là khựng lại, liền lôi một bức hình ra đưa cho cô nàng xem 'Phải là người này?'
Nguyệt nhìn chăm chăm mà gật đầu, ai cũng sựng mặt xanh lè... Cô tò mò lật mặt sau của bức ảnh thì có ghi vài dòng chữ.
// Họ tên Tôn Tiểu Hắc tuổi mười lăm, đối tượng truy lùng đặc biệt //