Chap 7 : Đóa hoa vô giá trị

'Nếu thật sự bọn chúng muốn cháu phải làm sao?'

'Đã biết hết mọi chuyện thì sao con cứ che giấu nó đi?'

Những suy nghĩ cứ vang vẳng trong đầu, Tiểu Hắc chợp mắt một chút.

______________________________

Lúc cậu tám tuổi, người mẹ - Hồng Uyên dẫn cậu đến một nơi mà mẹ gọi là nơi bản thân mẹ đã được sinh ra và lớn lên.

Cả hai mẹ con bước trên con đường đông đúc người qua lại trong cái giá trời nóng bức của mùa hè này.

Đến trước căn nhà khá xập xệ tí nhưng không đến nỗi cũ kĩ thay vào đó được sửa sang như mới toang.

Ting tong!

Người mẹ nhấn chuông ngay cửa, tiếng chuông vang lên một chút thì cánh cửa có màu gỗ sẫm nhạt nhòa mở có một người đàn ông lớn tuổi đi ra.

'Cái Uyên! Con về hồi nào vậy!'

'D-Dạ con mới về ba à'

'Con về mà không nói cho ba với mẹ, mau mau vô nhà đi' Ông ấy mừng rỡ nắm lấy bàn tay định đưa Uyên vào thì cô lại nhẹ nhàng kéo tay người ba ra.

'Con đến thăm một chút rồi đi ba'

'Vậy sao?...'

Cậu đứng sau lưng mẹ Uyên, thấy ông ấy có vẻ buồn, giọng cũng chút lắng nhẹ.

'Mẹ đâu rồi ba?'

'À... Bà ấy đang giúp cảnh sát giải quyết vụ án từ hôm trước đến nay rồi'

'Vậy cho con gửi lời hỏi thăm mẹ...'

'Con thật sự không định ở lại ăn một bữa với ba mẹ sao?'

'Vâng, con còn nhiều việc phải làm ạ'

'Bù lại con có dẫn cháu về cho ba mẹ...'

'Con bé Tuyết sao?'

'K-không ạ' Cô Uyên lắc đầu, nhẹ nhàng kéo Tiểu Hắc nãy giờ đang đứng phía sau lên, giờ cậu mới nhìn rõ người này chẳng giống mẹ tí nào.

'Đứa bé này...?'

'...'

Hồng Uyên đi lại gần bên cạnh người ba mà thì thầm nói gì đó với ông, cô ấy nói xong khiến ông trầm mặc chút.

'Được rồi, con cứ để đứa bé này cho ba với mẹ chăm' Ông ấy cười, nhìn đứa con gái yêu dấu.

'Vậy con xin phép đi ạ' Cô ấy vui vẻ mỉm cười với người ba rồi nhẹ nhàng ngồi xổm xuống xoa đầu cậu.

'Con ở lại ngoan ngoãn, mọi chuyện xong xuôi mẹ sẽ đưa con về'

'Vâng...' Tiểu Hắc gật đầu.

Người mẹ đứng dậy, cúi đầu rồi quay lưng bước đi khuất nhanh chóng.

'Cháu vào đi' Ông ấy mỉm cười xoa đầu cậu rồi dẫn vào trong.

...

'Con ăn đi' Ông ấy mỉm cười, đặt bữa sáng lên bàn.

'Cảm ơn ông' Tiểu Hắc nhìn bữa ăn đầy đủ dinh dưỡng trước mắt - khác xa những bữa ăn trước kia mà cậu ăn qua, khô khốc đến mức không nuốt nổi.

Bất chợt tiếng chuông điện thoại reo trên phòng khách, ông ấy sải bước đi thật nhanh.

"Ông ấy nhìn trẻ mà đã lớn tuổi như thế"

"Hèn gì được mẹ qúy mến chẳng khác gì người ba ruột thịt, còn người ba ruột kia thì..." Tiểu Hắc măm măm đồ ăn trên bàn.

Ông ấy tên là Phó Thất - người ba dượng của Hồng Uyên.

Cũng là chồng của Nhậm Kì Thiên - tức là mẹ ruột của mẹ cậu.

Lí do cậu sống cùng ở đây trong thời gian ba tháng hè? Do làm thủ tục chuyển trường từ Mĩ qua New York để học cấp hai tại đó, còn vì sao được nghỉ sớm thì... Bản thân thi xong cuối cấp hai luôn rồi.

Được nghỉ hai năm hè cũng quá là sung sướng nhưng cũng khó với một kẻ luôn bận rộn như cậu.

'Cháu ở nhà ngoan, ông đi công việc vài ngày rồi về' Tiếng nói của ông Thất vọng xuống, nghe khá vội vã.

'Vâng!' Tiểu Hắc đáp lại rồi cậu nghe tiếng đóng sầm ở cửa chính, dường như đã đi.

Ông ấy là giáo viên dạy trường đại học cách khá là xa chỗ ở, nếu có tiết dạy liên tục thì phải ở trong trường không thì về nhà.

"Lại ở một mình, nhưng cũng tốt"

"Chẳng phiền đến ai"

Cậu ăn xong liền dọn dẹp, bồn rửa chén khá cao nên phải đứng trên cái ghế mới vớ đến được.

Ầm ầm ầm!

Tiếng đập cửa thô bạo bên ngoài, rất mạnh và văng vẳng bên tai mà cậu chẳng thèm quan tâm đến.

"Thật phiền phức nhỉ?" Tiểu Hắc rửa xong xuôi, ngồi lên ghế.

Thì cậu cũng quen cảnh này từ lúc về rồi, người đó thường tầm hai - ba ngày sẽ đến đập cửa nhà.

Nghe đâu bà ta tên

Trần Thị Băng Tâm.

Là bạn bè không... Thân thiết với bà cậu, ả tham lam theo một tên nào đó bị lừa rồi bên đó lợi dụng xong cho cút đi luôn.

Ngay cả hai đứa con ruột của bà ta từ mặt chẳng có chút lòng thương, thay vào đó là không quan tâm đến.

'Mày ra đây Nhậm Thiên!'

'Do mày khiến tao thành ra thế này! Điều do mày cả!'

'...' Tiểu Hắc ngán ngẩm với vụ này, im lặng sẽ tốt hơn chứ bị vướng vào phiền toái thì... Khổ.

"Tắm thôi" Cậu lấy khăn để đi tắm cho mát người.

Tầm hơn ba mươi phút sau cậu tắm xong đi ra, lau tóc bằng khăn và dường như tiếng đập cửa cũng im ắng.

"Đi rồi?" Tiểu Hắc nghĩ, vừa lau đầu vừa bước lên phòng khách định kiểm tra... Tiếng cạch đóng cửa vang lên.

'?' Cậu ngước lên nhìn thì ánh mắt va chạm với hai cặp mắt nhìn ngược lại bản thân.

Là hai người nữ nhưng lớn hơn cậu chút.

May mắn là... Cậu không bị hiểu lầm nên dễ giải thích cho hai người họ sau khi tầm vài phút ngắn ngủi.

"Xém bị hiểu lầm" Tiểu Hắc đặt khăn lên sofa.

Cậu nghe nói là hai người nữ này là chị em, người chị lớn hơn cậu ba tuổi và người em là hai.

Họ là con của mấy người em bên chồng cũ của bà cậu.

'Vậy em ở lại đây trong ba tháng?' Người chị lên tiếng.

'Có thể là vậy' Cậu lười giải thích nhiều, bản thân cũng không muốn người ta biết nhiều về vấn đề.

Tiểu Hắc biết được của hai người này trong khi giải thích, người chị tên Dương Tuyết Liễu còn người em là Dương Ánh Thủy.

________________________________________