Chương 5 : Ánh sáng trong bóng tối và thời gian

Trận chiến đã kết thúc, nhưng trong tâm trí tôi vẫn còn chất chứa những khúc mắc chưa có lời giải đáp. Tôi nhìn về phía ông Haru, người đứng đó với ánh mắt u buồn, và hỏi:— Tại sao ông không quay ngược thời gian để cứu những người thân, cứu lấy vương quốc của mình?

Ông lắc đầu, nét mặt đầy tâm sự:— Người chết không thể nghịch thiên cải mệnh. Quay ngược thời gian, thay đổi quá khứ là điều cực kỳ nguy hiểm. Có thể các cậu trên Trái Đất đã từng nghe về thuyết đa vũ trụ, những dòng thời gian phân nhánh, và có lẽ cả thuyết lượng tử nữa...

Tôi ngạc nhiên hỏi tiếp:— Tại sao ông biết rõ về những thứ trên Trái Đất như vậy?

Ông mỉm cười nhẹ, ánh mắt xa xăm:— Ta từng đến Trái Đất. Ta từng dự định hỗ trợ con người trong việc du hành xuyên thứ nguyên, nhưng dự án đó đã bị hủy bỏ. Dù tuổi tác đã cao, ước mơ chu du khắp mọi nơi vẫn cháy bỏng trong ta.

Ông nhìn tôi nghiêm nghị hơn:— Quay lại chủ đề chính, ta mong cậu hiểu rằng, trừ khi cậu chính là Phép Tắc của vũ trụ, hoặc không bị ràng buộc bởi nó, thì cậu mới có thể tự do hành động. Còn ta, một kẻ sống lâu năm, vẫn bị sợi dây ràng buộc vô hình trói chặt, không thể tạo ra hậu quả lớn.

Ông thở dài rồi hỏi:— Cậu có muốn nghe truyền thuyết về Thần Thời Gian Solomon — kẻ nắm giữ Thời Không Nguyệt Ảnh Đao không? Đây là câu chuyện huyền thoại được lưu truyền mạnh mẽ tại đây, không kém điển cố về nữ thần Mary, đến cả trẻ con cũng biết.

Tôi chưa kịp trả lời thì ông Haru đã lấy ra một cuốn sách cũ kỹ, đặt lên bàn. Tôi thấy chán ngấy chuyện nghe kể, nhưng nhìn sang Kevin, cậu ta đang rất háo hức. Ông trao cuốn sách cho Helen, và cô bắt đầu kể:

— Vào một thời điểm vô định, trước khi mọi thứ hình thành, khi chưa có khái niệm về thời gian và không gian, vũ trụ chỉ là hỗn độn sơ khai, hư vô chưa tồn tại...

— Chỉ duy nhất có hai thực thể vĩ đại tồn tại độc lập: Thần Sáng Tạo Moro và Ma Vương Harry Krum, họ là bạn tri kỷ, tương trợ lẫn nhau. Nhưng ít ai biết rằng trước họ còn có một kẻ tồn tại — Thần Thời Gian Solomon, nguyên danh Solomon Da SpikeH. Ông là thực thể vô định hình, xuất hiện để định hình sự trôi chảy của thời gian, tạo ra bản nguyên thời gian – không gian.

— Solomon đã sáng tạo ra vô vàn thế giới, mỗi thế giới có quy tắc riêng, luật lệ riêng, câu chuyện riêng. Tên tuổi ông được các vị thần cổ lưu giữ, truyền qua các thế hệ, và trở thành huyền thoại của mọi chủng tộc.

— Trong đại chiến Thánh Thần – Hỗn Mang, Solomon biến mất bí ẩn, truyền thuyết nói ông đã đi vào Vùng Đất Vĩnh Hằng, nơi chỉ có Chiếc Chìa Khóa Vinh Danh mới mở được cánh cổng. Nơi đó, mọi thứ với các tồn tại cao hơn chỉ như những thước phim...

— Cho đến nay, câu chuyện về Solomon được xem là huyền thoại ru ngủ trẻ con, dù thanh kiếm Thời Không Nguyệt Ảnh Đao vẫn được truyền lại như minh chứng cho sự tồn tại của ông.

Helen nói xong, tủm tỉm cười và thưởng cho mình một chiếc bánh quy giống như ở Trái Đất. Tôi cũng mỉm cười, không khí trở nên ấm áp, huyền bí nhưng đầy kỳ vọng.

Một lúc sau, ông Haru trở lại, trên tay cầm những chiếc huy hiệu tinh xảo, ánh sáng mờ ảo tỏa ra như pha lê. Ông cẩn thận gài huy hiệu lên ngực áo chúng tôi, giọng ông vang vọng:— Kể từ giờ, cả ba cậu là thành viên chính thức của bộ lạc Nara thuộc chủng tộc Nara. Chào mừng đến với ngôi nhà mới của mình.

Ông Haru thúc giục Helen dẫn chúng tôi về làng tổ chức tiệc ăn mừng. Trên đường đi, tôi mới biết Helen là cháu gái duy nhất của ông, được cưng chiều nhưng cũng là kiếm sĩ xuất sắc từng giành chức vô địch liên thiên hà.

Tôi cười, ngỏ ý muốn học kiếm thuật với cô, và cô vui vẻ đồng ý. Cô còn kể về hai người anh trai — Kur và Roman — hai chiến binh mạnh mẽ, phù hợp để làm thầy của hai người bạn tôi, Thành và Kevin.

Chúng tôi trở về làng trong sự chào đón nồng nhiệt. Tiệc ăn mừng được chuẩn bị thịnh soạn, đồ ăn ngon lạ kỳ và một loại thức uống mang hương vị ngọt thanh, pha lẫn mùi xạ hương làm tôi say mê.

Sáng hôm sau, chúng tôi bắt đầu luyện tập. Helen khoác lên mình bộ chiến bào lấp lánh huyền bí, tay nắm thanh trường kiếm kỳ diệu tỏa sáng ma lực, ánh sáng thay đổi màu sắc theo từng nhát kiếm.

Helen hướng dẫn tôi vận dụng ma lực hòa quyện vào kiếm thuật, nhấn mạnh tốc độ không chỉ ở thân thể mà còn ở giác quan, khả năng tiên đoán. Trận đấu giữa chúng tôi bùng nổ trong ánh lửa đấu trường, ma thuật và thép chạm nhau tạo ra âm thanh như sấm rền.Hai bọn tôi lần lượt lao vào nhau để quyết đấu , chúng tôi vận dụng hết mọi khả năng mà mình có . 

Tuy thất bại, tôi học được nhiều điều, đặc biệt khả năng thế thân tôi sao chép từ ông Haru — một kỹ thuật khó nhằn đòi hỏi tập trung cao độ và hiểu rõ môi trường xung quanh.

Helen mỉm cười động viên rồi bất ngờ trao cho tôi một nụ hôn nhẹ nhàng, làm tim tôi như chực vỡ tung. Tôi đỏ mặt, cố giải thích, nhưng cô đã nhanh chân chạy đi, để lại tôi bối rối và ngẩn ngơ.

Tối hôm đó, Kevin và Thành cũng chia sẻ câu chuyện riêng trong không khí ấm cúng. Helen đề nghị chơi trò chơi quyết định ai sẽ kể chuyện trước — trò chơi oẳn tù tì phiên bản ma pháp với các biểu tượng kiếm, khiên và trượng phép.

Bảng ma thuật phát sáng lấp lánh, những ký tự run rẩy hiện lên như viết bằng ánh sáng pha lê.

— Kiếm < Khiên— Khiên < Trượng Phép— Trượng Phép < Kiếm

Kết quả hiện ra trên bảng ma pháp:Minh: Trượng PhépThành: KhiênKevin: Khiên

Tôi là người nói cuối cùng, chỉ còn lại Thành và Kevin quyết đấu. Hai ánh mắt căng thẳng, đối mặt như hai vị thần chiến tranh xưa cũ đang chuẩn bị dấn thân vào trận chiến bất tận.

Cuối cùng, Thành thắng và trở thành người kể chuyện đầu tiên, Kevin tiếp theo, rồi đến tôi — người kể chuyện cuối cùng của đêm huyền thoại này.

Tôi ngồi đó, ánh lửa từ đống củi bập bùng phản chiếu lên khuôn mặt mọi người, trong đầu lại vang vọng câu chuyện của Helen về những vị thần nguyên thủy – Moro và Harry Krum, và đặc biệt là Thần Thời Gian Solomon – một thực thể vượt ngoài không gian và thời gian, hiện diện như một bóng mờ nhưng ảnh hưởng sâu sắc đến mọi vận mệnh.

Dưới ánh trăng bạc mờ ảo, tôi tự hỏi: liệu chúng tôi có phải chỉ là những con cờ nhỏ bé trên bàn cờ vũ trụ? Hay chúng tôi sẽ tìm thấy sức mạnh để viết nên câu chuyện của chính mình, phá vỡ các ràng buộc thời gian, và trở thành những huyền thoại sống?

Bầu trời đêm sâu thẳm như chứa đựng cả một kho tàng bí ẩn vô tận, nơi mọi điều thần thoại vẫn còn đang chờ được khám phá, và những phép màu vẫn luôn ẩn giấu trong từng khoảnh khắc hiện tại.

-Hết chương 5