Chương 12 : Chốn tiên cảnh , ngược dòng lịch sử

“Nếu tên hề đó còn có ý định quay lại… ta sẽ đánh bại hắn.” – Thành nghiến răng, ánh mắt đầy quyết liệt. Câu nói khiến không khí trong phòng như trầm xuống, mỗi người đều thầm nâng cao cảnh giác. Nhưng rồi, sau khoảnh khắc yên lặng, ông Haru lên tiếng, khơi lại chủ đề chính.

“Được rồi, hãy tiếp tục. Ta đã nghiên cứu rất nhiều về những gì các cậu sắp được biết. Dù biết rõ trong đầu, nhưng thói quen kiểm chứng bằng sách đã ăn sâu vào máu ta rồi.”

Ông nhẹ nhàng lật mở quyển sách cổ dày phủ bụi, giọng đều đều vang lên, như kể lại huyền thoại đã bị thời gian vùi lấp:

“Từ thuở thế giới chỉ vừa hình thành, những kẻ khao khát sự bất tử đã tìm đủ mọi cách để vượt qua giới hạn sinh tử. Nhưng sự thật là: mỗi sinh linh tồn tại trong vô vàn thời không đều có thể mang trong mình một dạng bất tử riêng biệt – chúng được gọi là Thần Cách.

Khi thức tỉnh, Thần Cách không chỉ là dấu ấn của quyền năng tối thượng, mà còn là bộ giáp hộ mệnh không gì phá vỡ. Người sở hữu Thần Cách miễn nhiễm với mọi sát thương vật lý lẫn tinh thần – kể cả nỗi sợ.

Một ví dụ: một kẻ thoát khỏi luật lệ của thế giới sẽ có Thần Cách mang bản chất của ‘Luật’. Hắn là kẻ mà không một quy tắc nào có thể ràng buộc, tồn tại ngoài mọi định luật.

Thần Cách không bị ảnh hưởng bởi thời gian, không gian hay các hiện tượng vật lý. Vì nó chứa cả linh hồn, nên ngay cả khi linh hồn bị tiêu diệt, bản thể vẫn tồn tại. Và nếu Thần Cách chưa bị phá hủy, một kẻ có thể hồi sinh từ hư vô – ngay cả khi thông tin tồn tại của hắn đã bị xóa sạch khỏi vũ trụ.”

Mọi người lặng đi khi nghe đến đoạn đó.

“Cách duy nhất để tiêu diệt hoàn toàn một kẻ có Thần Cách, là xóa sổ chính Thần Cách ấy – hủy diệt nó đến mức không thể tái sinh, không để lại bất kỳ mảnh linh hồn nào.”

Ông Haru gập nhẹ cuốn sách, ánh mắt sâu thẳm:

“Có lẽ… Minh đã chạm được vào mấu chốt của điều này. Thức tỉnh Thần Cách – chưa từng có tài liệu nào ghi chép rõ cách làm. Có người thức tỉnh vì giận dữ, có kẻ vì sống lại từ cõi chết. Chúng ta cần theo dõi sát sao. Giờ ta sẽ chuyển sang chương hai.”

Chương 2: Lá Số May Mắn – Phước Lành Tối Thượng

“Nghe thì có vẻ đơn giản, nhưng ‘Lá số may mắn’ là nền tảng đầu tiên cho kẻ muốn can thiệp vào dòng chảy thực tại.” – Haru nhấn mạnh, ánh mắt lóe sáng.

“Đây là một phép thuật nhỏ, nhưng cực kỳ thực dụng. Người dùng có thể tác động lên các mạch pháp thuật đang luân chuyển trong thế giới, bẻ cong chúng ở mức vi mô để tạo ra ‘may mắn’ cho bản thân.

Đừng xem thường nó. Bẻ cong thực tại, dù chỉ một phần nhỏ, cũng đòi hỏi sự tỉ mỉ, kiên nhẫn và trực giác cực nhạy. Đây là bài học nền tảng cho những ai muốn đi xa hơn – chạm đến thực tại cấp độ vĩ mô.

Thao túng thực tại không hề là truyền thuyết. Nó chỉ là một ‘quân bài tẩy’, giúp xoay chuyển cục diện trong thời khắc then chốt.”

“Và đó là toàn bộ chương hai.” – ông Haru đóng quyển sách lại.

“Mỗi người các cậu cần phải lĩnh hội bằng chính trải nghiệm. Ta chỉ có thể dẫn lối, còn đi được bao xa là ở các cậu.”

Chương 3: Cội Nguồn Của Ma Thuật

“Bây giờ là phần quan trọng nhất.” – ông Haru mở tới chương ba.

“Ma thuật không bắt nguồn từ một ai đó, mà tồn tại trước cả hỗn mang sơ khai. Nó là những ‘bóng tối nguyên sơ’ bao phủ vạn vật – vô hình, vô tướng, bất biến theo thời gian. Dòng ma lực luân chuyển này chính là cơ sở cấu thành nên toàn thể vũ trụ.

Các vị thần đầu tiên đã học cách can thiệp vào dòng chảy đó, từ đó tạo ra các khía cạnh – luật lệ, khái niệm, sinh diệt, vật chất, ý chí. Thần Cách, về bản chất, cũng được tạo ra từ những ‘khía cạnh’ ấy.

Tuy nhiên, ma thuật bản nguyên – thứ tạo nên tất cả – lại vượt xa mọi khái niệm. Ngay cả các vị ngoại thần cũng chưa từng nắm được cách vận hành thực sự của nó. Có một người duy nhất từng hiểu được, nhưng không ai biết danh tính. Người ấy được gọi bằng một cái tên duy nhất: Mẹ.”

Mọi người nín lặng. Không ai nói gì.

“Có một cây – tồn tại nơi tận cùng hư vô – nơi được cho là gắn kết với ma thuật bản nguyên. Nơi đó được tiên tộc canh giữ, họ gọi là Cõi Ác Mộng – Nightmare Realm. Dù có du hành qua vô số chiều không gian, cũng không thể chạm đến được nơi đó nếu không sở hữu Viên Đá Hiền Triết.

Ta… vốn cũng là một tiên nhân. Ta từng canh giữ nơi ấy. Nhưng rồi… một kẻ mang tên Madoria xuất hiện. Hắn đánh bại tất cả và chiếm lấy cây thần.

Mỗi quả trên cây chính là một đa vũ trụ thu nhỏ. Hắn đã hấp thụ vô số trong số đó và tạo ra các thế giới riêng. Nhờ vậy, hắn có thể can thiệp vào dòng ma thuật – ở mức độ cơ bản nhất.”

Sắc mặt mọi người trầm trọng hơn bao giờ hết.

“Và điều đáng sợ hơn…” – ông Haru dừng lại. “Ngoài kia… còn vô số kẻ mạnh hơn hắn.”

Kevin và Helen đồng thanh:

“Chẳng lẽ… thế giới này lớn đến mức không tưởng như vậy sao?”

“Đúng. Nhưng đừng quên: cơ hội vẫn còn. Đừng hoảng loạn – hãy tập luyện.” – ông Haru nghiêm nghị.

Cuộc Gặp Với Ark và Bí Ẩn Linh

Sau khi tới đây , vừa đi vừa nói chuyện , chợt ông Ark dừng lại và kéo Minh lại một góc riêng.

“Này Minh, về cô bé Linh… Ta biết cô ấy.”

Minh trố mắt.

“Hiện cô ấy vẫn tồn tại, nhưng chỉ còn ở trạng thái thần thức. Không thể hồi sinh cô ấy được… vì thân phận của Linh đặc biệt hơn bất kỳ ai. Tên thật của cô ấy là Abyss – em gái của Đấng Sáng Tạo Moro. Cô từng yêu Ma Vương Harry – bạn thân của anh trai mình. Trong một cuộc Thánh Chiến, Harry đã hy sinh để bảo vệ cô…”

Ông ngừng lại, giọng trầm xuống:

“Cô ấy đã dung hợp cả Hư Không Thần Kiếm và Vô Biên Chi Kiếm vào cơ thể. Sau đó, thức tỉnh và tàn sát toàn bộ chiến trường. Một bản thể của cô ấy trở thành Thần Thông Tin Alos, còn Abyss – không chịu nổi tội lỗi – đã tự phong ấn bản thân, tái sinh thành một cô gái nhân tộc mang tên Linh. Cô ấy thề rằng… một ngày nào đó, sẽ được tái hợp cùng Ma Vương Harry.”

Minh lặng người.

“Cô ấy… đã sắp đặt cho cậu thanh kiếm. Và… nếu Abyss thức tỉnh, cả thế giới sẽ bị xóa sổ. Cả ta lẫn cậu… cũng không thoát khỏi số phận.”

Gặp Gỡ Huynh Trưởng Bạch Ca

Một lúc sau, một thanh niên cao lớn xuất hiện.

“Yo! Nhóc là người mà sư phụ đưa đến đúng không? Anh là Bạch Ca, gọi anh là huynh trưởng nhé!”

Anh ta khoác vai Minh như người tri kỷ, kể đủ chuyện, lôi kéo Minh về tông môn, nhắc đến những người đồng môn còn lại: Tiểu Nhi, Tấn, Lão Lý, và Trần Ca.

“Anh đặt hết niềm tin vào chú mày. Giống thằng em trai anh từng có – thằng bé tài giỏi, hoạt bát, là niềm tự hào cả dòng họ. Nhưng nó… đã hy sinh trong trận chiến ấy.”

Anh ta rút ra một chiếc dây chuyền – giống hệt sợi trên cổ Minh.

Minh thở dài: “Em hiểu rồi… mong linh hồn cậu ấy được siêu thoát.”

Nhưng Bạch Ca chưa dừng lại:

“Trận chiến ấy… đã xảy ra hơn 100,000 năm trước. Tiên tộc ta từng bất tử – nhưng tên đó coi cả sự bất tử như trò trẻ con. Hắn giết 120 đệ tử của ta, xé nát linh hồn từng người, bao gồm cả… chị gái anh.”

Minh rút khăn mẹ để lại, nhẹ nhàng lau nước mắt cho anh. Bạch Ca khóc, nghẹn giọng:

“Null Madoria – không phải tên thật của hắn. Khi rơi vào cây thần, anh được tiết lộ điều này… nhưng không ai biết tên thật ấy. Hắn đã nuốt cả Ngoại Thiên Vũ Trụ và Nội Thiên Vũ Trụ – hai quần thể chứa vô số vũ trụ con.

Hắn tiếp tục bành trướng sang chiều không gian thứ 20, 30… vượt cả tầng ‘vô hình, vô sắc’. Mỗi nơi hắn đi qua – đều trở thành hư vô tuyệt đối.”

Minh rùng mình. Hắn ta… đã vượt ngoài mọi thứ có thể hiểu được.

“Và giờ… hắn đang liên kết với một kẻ còn đáng sợ hơn…” – Bạch Ca dừng lại. “Nhưng… ta sẽ không để chú mày đi một mình.”

Cho đến tận bây giờ… hắn – Null Madoria – đang liên kết với một kẻ mà đến cả sư phụ ta cũng không dám nhắc đến tên. Ông chỉ nói rằng: “Nếu hắn ta nhập cuộc… thì mọi con đường, mọi lựa chọn… đều đã được sắp đặt từ trước. Chúng ta chỉ là quân cờ.”

Anh ấy ghé sát tai tôi, thì thầm như sợ đến cả không khí cũng có thể nghe lỏm:

“Narrator… và một kẻ khác – còn mạnh hơn, nhưng anh không biết hắn là ai. Chỉ có sư phụ biết.”

Tôi sững người. Tim đập thình thịch. Đôi chân tôi như muốn khuỵu xuống. Narrator – kẻ đã từng đối đầu với tôi trong trận chiến sống còn. Chỉ cần nhớ lại ánh mắt vô hồn của hắn, giọng nói méo mó vang vọng trong tâm trí – như thể hắn không chỉ nhìn tôi… mà nhìn xuyên qua cả vận mệnh của tôi – cũng đủ khiến tôi toát mồ hôi lạnh.

Bạch Ca đặt tay lên vai tôi, giọng trầm xuống:

“Sư phụ đưa cậu về, không phải vì tình cờ. Ông ấy tin… cậu chính là khắc tinh duy nhất của Narrator. Ông từng trăn trở điều này với các trưởng lão, và dù chúng tôi chưa từng thấy tận mắt sức mạnh của cậu… nhưng ai cũng đặt niềm tin vào cậu, Minh à.”

Dứt lời, anh ấy bỗng quỳ xuống trước mặt tôi. Cái quỳ không phải của một bậc đàn anh dành cho đàn em, mà là của một người đặt cược sinh mệnh của cả thế giới vào người trước mặt mình.

Tôi lúng túng. Một phần trong tôi muốn gạt phăng tất cả – tôi đâu phải anh hùng? Tôi đâu có chọn số phận này? Nhưng ánh mắt anh – tràn đầy hy vọng, khẩn thiết – khiến tôi không thể thốt ra lời từ chối.

Tôi vội đỡ anh đứng dậy, khẽ lắc đầu:

“Huynh làm vậy… đệ thấy không xứng. Đệ chỉ là một người bình thường… chưa bao giờ nghĩ mình sẽ trở thành thứ gì đó vĩ đại.”

Tôi kể cho anh nghe tất cả. Hành trình của tôi – từ một kẻ vô danh ở thế giới loài người, vô tình bị cuốn vào cơn bão số mệnh. Tôi kể về cú rơi xuống hố hư không, trận chiến đầu tiên với Narrator – nơi lẽ ra tôi đã chết… nếu không có một lực lượng nào đó cứu tôi vào giây phút cuối cùng.

“Lúc ấy, mọi thứ chỉ là hỗn loạn. Hắn nói rằng tôi ‘được chọn’. Nhưng tôi không hiểu mình được chọn vì điều gì. Tôi chỉ biết một điều… tôi đã sợ đến mức muốn bỏ chạy.”

Tôi nắm chặt tay, nhìn thẳng vào mắt anh:

“Nhưng nếu đã không thể chạy… thì tôi sẽ đứng lại. Không phải vì tôi tin mình là khắc tinh của bất kỳ ai. Mà vì nếu không có ai khác… thì tôi sẽ trở thành người đó.”

Bạch Ca nở nụ cười. Một nụ cười trầm lặng, pha lẫn chua xót và tự hào:

“Đó là câu nói… mà một người từng thân thiết với anh cũng đã nói. Trước khi ra chiến trường cuối cùng.”

Anh đặt tay lên vai tôi, siết nhẹ:

“Từ giờ, cậu không còn là ‘người mới’ nữa. Cậu là một phần của tông môn. Và nếu một ngày cậu phải bước vào bóng tối, thì chúng tôi – những người phía sau – sẽ là ánh sáng giữ cậu khỏi lạc đường.”

[Cảnh chuyển: Đêm hôm đó – Minh một mình trên đỉnh núi]

Gió đêm lạnh buốt. Bầu trời đầy sao nhưng lòng tôi nặng trĩu. Dưới kia là tông môn – nơi tôi vừa được chấp nhận. Nhưng trên cao, giữa tầng trời, là những thế lực đang vận hành như bánh răng khổng lồ – Narrator, Madoria, và một kẻ bí ẩn khác… có thể thao túng cả định mệnh.

Tôi nhìn bàn tay mình. Không còn run rẩy như trước. Nhưng cũng không chắc đã đủ mạnh.

“Khắc tinh ư…? Nếu đúng vậy, thì ta cần hiểu rõ ‘hắn’ là gì… và ‘ta’ là gì.”

Một giọng nói vang vọng trong tâm trí – không phải của người khác, mà là từ sâu trong chính tôi:

“Cậu đã chạm vào thực tại. Nhưng thực tại… chỉ là tầng đầu tiên.”

-Hết chương 12