Chương 14 : Armada đấu với Thần Chủ Omega (P2)

Trận chiến phía Đông – Tây: Sự xuất hiện của hai thế lực hắc ám

Khắp chiến trường phía Đông và Tây, những khẩu pháo năng lượng khổng lồ của Tyler và Ross không ngừng gầm vang, xé toạc từng lớp không gian, cày nát hàng đoàn quân địch như lá khô giữa bão. Khói lửa bốc lên ngùn ngụt, ánh sáng chớp lóa nhuộm đỏ cả bầu trời đêm. Nhưng đúng vào lúc thế trận tưởng như ngã ngũ, một rung chấn dị thường xé ngang không gian, tạo thành một khe nứt đen kịt giữa bầu trời.

Rầm! Rầm! Rầm!

Một bóng người nhảy bổ từ trên cao xuống, đáp xuống giữa chiến trường với lực va chạm như thiên thạch. Đất đá nứt toác, không khí rung lên thành sóng.

“Yo ho! Cho ta góp vui với chứ, haha! Ghi nhớ tên ta đi – Zaha Đại Đế đã đến! Yuhuuu!” – kẻ vừa xuất hiện hò hét như một gã điên loạn, vừa cười vừa nhảy múa như thể đang ở giữa lễ hội.

Chưa kịp ai phản ứng, hắn tung cặp đoản kiếm nhọn hoắt, tỏa ra tà khí lạnh lẽo. Một đường kiếm bổ về phía Ross như tia chớp đen. Ross vừa né kịp thì bất thình lình, một cú đá bất ngờ từ phía sau hất anh bay xa hàng chục mét, đập mạnh xuống đất, tạo ra một vết rạn lớn như miệng hố thiên thạch.

Anh lồm cồm đứng dậy, mặt đầy vẻ choáng váng. Phía trước là một người phụ nữ mặc hắc bào, mái tóc tím sẫm bay trong gió, ánh mắt sâu thẳm như vực thẳm đêm đen.

“Ta là Valentine – Phù thủy Bóng Đêm. Vậy đòn đó thế nào hả?” – cô ta cười lạnh, giọng điệu pha lẫn mỉa mai và kiêu ngạo.

Tyler định lao lên trợ chiến, nhưng Ross ngăn lại bằng thần giao cách cảm:

“Đừng manh động. Hai kẻ này không giống bất kỳ ai ta từng gặp. Gã Zaha vừa rồi chặn nguyên khẩu pháo tiêu diệt thiên hà... chỉ bằng một ngón tay. Còn Valentine – cô ta có thể ẩn hiện như bóng tối chính mình. Chúng ta cần nghiêm túc.”

Tyler gật đầu, nét mặt trầm trọng. Anh từ từ rút ra thần thương từ sau lưng – một cây thương dài đen bóng, đầu thương tỏa ra lôi quang u ám.

Triệu hồi: Chiến giáp Thần thoại – Càn Khôn Sấm Động!” – anh gầm lên, thân thể khoác lên bộ hắc giáp lấp lánh, điện xà quấn quanh. Ánh mắt anh lúc này như hoàng lôi thần tái thế.

Lôi Đình Toàn Phong!

Một cú phóng thần tốc – thần thương xé không gian, tốc độ vượt ánh sáng đâm thẳng về phía Zaha.

“Khá đấy! Cuối cùng cũng có người khiến ta thấy hào hứng!” – Zaha cười man rợ. Hắn không né tránh, chỉ vung chéo tay trước ngực, đỡ lấy đòn thần thương như một kẻ bất tử.

ẦM!

Một chấn động vô hình lan rộng cả vùng trời. Mặt đất bên dưới trũng xuống như bị thiên thạch va đập. Thế nhưng Zaha không hề bị thương.

“Nếu đã gọi thần khí, thì ta cũng không nên khách sáo.” – hắn lẩm bẩm, rồi triệu hồi ra Tịch Diệt Thần Cung – một cây cung đen tuyền toát ra hắc ám như vực thẳm.

Divinus Nihilum – Trở về hư vô đi.

Mũi tên hắc ám bắn thẳng lên trời, và ngay khoảnh khắc ấy – Zaha kéo Tyler vào một không gian do chính hắn tạo ra – nơi bầu trời là bóng tối vĩnh hằng và hàng vạn mũi tên vô hình đồng loạt lao xuống như sao sa tận thế.

Tyler trở thành bao cát sống, bị bắn phá liên tục bởi mưa tên tử thần. Bộ giáp thần thoại của anh dù bảo vệ sinh mệnh, nhưng đã rạn nứt nghiêm trọng.

Bên ngoài, Ross gào lên nhưng không thể cử động. Valentine đã chạm vào tâm trí anh, khiến đầu óc anh mờ mịt như đang chìm trong mộng mị.

Valentine cười nhạt, tiến tới gần:“Thật tiếc cho lòng dũng cảm của các ngươi. Nhưng cuộc chơi này, nên kết thúc tại đây.

Quay trở lại với Long. Anh và Shino vẫn đang mắc kẹt trong chiếc bẫy thời gian u ám như màn đêm không trăng. Không khí quanh họ đặc quánh, như thể từng hạt bụi cũng bị đóng băng bởi ma thuật cổ xưa. May mắn thay, cả hai không ở gần con quái vật Grazy đang cuồng loạn phía xa. Nhưng nếu tình trạng này kéo dài, chẳng cần phải tưởng tượng viễn cảnh "lành ít dữ nhiều" – nó đang tới gần như một định mệnh được viết sẵn.

Narrator vẫn ngồi yên như một pho tượng sống, ngón tay gõ nhịp trên cây gậy đen tuyền, miệng lẩm bẩm những lời tự huyễn mang hơi thở cổ ngữ. Tên áo choàng đen bên cạnh hắn đứng bất động như một hình nhân không hồn, chỉ có đôi mắt – hai hố đen lặng thinh – theo dõi mọi thứ với sự lạnh lùng vô cảm.

Nhưng rồi, một rung chuyển nhỏ—tựa như tiếng vọng từ nơi xa xăm của trận chiến—len lỏi vào tầng không gian bị phong ấn. Nó làm rạn vỡ mặt hồ tĩnh lặng của thời gian. Trong khoảnh khắc ấy, ý thức của Long bừng tỉnh. Cảm giác như một hạt cát rơi khỏi chiếc đồng hồ cát nghìn năm, anh chợt nhận ra cơ hội mong manh để thoát thân.

Shino cũng dần có lại nhận thức. Họ không nói, nhưng vẫn trao đổi – qua một dạng thần giao cách cảm đặc biệt, nơi ý nghĩ đan cài như dòng chảy điện từ không lời. Một kế hoạch được hình thành.

"Tên Narrator đang mải mê độc thoại... Nếu ta đánh vào con quái vật khi hắn mất cảnh giác, nó sẽ phát cuồng." Shino truyền ý nghĩ. "Chủng loài đó khi bị tấn công sẽ giải phóng độc khí, đồng thời phát tán loạn xạ các chùm năng lượng hủy diệt."

"Chính là lúc đó... Ta sẽ dùng Dịch Chuyển Thứ Nguyên." – Long gật đầu. Kế hoạch này, Armada đã từng nhắc đến như một đường lui cuối cùng. Không có chỗ cho sai lầm.

Ở mặt trận trung tâm, Omega vẫn đứng sừng sững giữa biển hỗn mang như thể hắn là đấng sáng thế của chính nó. Gương mặt hắn bình thản, ánh mắt đầy vẻ nhạo báng nhìn Armada như kẻ chơi cờ đang chờ đối thủ tung ra quân át chủ bài.

Không để bị xem thường, Armada chậm rãi rút thanh kiếm đang giấu trong bao vải cũ kỹ. Ông giơ cao, chống mũi kiếm xuống mặt đất nứt nẻ, gầm vang như tiếng sấm đầu đông:

"Nhân danh Cổ Thần, ta triệu hồi ánh sáng tối hậu! Xuyên thấu sâm la vạn tượng, thiêu rụi bóng tối!"

Thanh kiếm bắt đầu phát sáng, lớp vỏ thần thoại bị thiêu rụi, để lộ một kiếm thể sáng thế—thứ tồn tại nằm ngoài khái niệm vật lý và thời gian. Không khí chấn động khi ông hô:

"Hiện diện đi, TERMINUS AETERNUM!"

Từ hư vô, một thanh kiếm hiện ra: chuôi kiếm nạm ngọc, lưỡi kiếm như chứa cả vũ trụ bên trong. Nó được rèn từ viên đá hiền triết, chất liệu duy nhất mở cánh cổng tới Thần Mộc. Armada nắm lấy và vung một đường – không chỉ là một đòn tấn công, mà là Vô Thứ Nguyên Kiếm.

Lưỡi kiếm ấy rạch một đường thẳng tắp xuyên qua vô vàn chiều không gian, cắt nát những khái niệm cơ bản của thực tại – không gian, thời gian, vật chất... tất cả bốc hơi như tro bụi dưới ánh tà dương. Omega né được, nhưng dư lực vẫn hất văng hắn vào vùng dị thường của vũ trụ – nơi không có định nghĩa nào tồn tại ngoài sự kết thúc.

Hắn lồm cồm đứng dậy, cười gằn:

"ARMADA! Ngươi còn sống... và mạnh đến thế sao? Đáng lẽ ngươi phải bị xóa sổ cùng tộc Null từ lâu rồi! Nhưng nếu ngươi đã chọn trở thành tia sáng cho loài người, thì ta sẽ là bóng tối vĩnh cửu!"

Omega giơ tay lên trời, gào lớn:

"CHAOS! Hãy đáp lại lời ta! Xé nát cái thực tại rách nát này đi!"

Từ cõi hư không, một cây thương vàng kim xuất hiện – chính là cây thương Narrator từng dùng để xuyên thủng Minh. Nó lao tới Armada như mũi tên được dẫn bởi số mệnh.

Cây thương va chạm với Terminus Aeternum. Trong khoảnh khắc đó, vũ trụ rít lên như bị xé toạc. Một luồng sóng xung kích tỏa ra – không chỉ xé tan không gian, mà còn làm các Ngoại Thần—những thực thể tồn tại ngoài cả câu chuyện—phải thức giấc.

Một ánh mắt xuất hiện. Một giọng nói vang lên, trùm phủ toàn thể tinh không:

"DỪNG LẠI. KHÔNG AI ĐƯỢC PHÁ VỠ NƠI TA CAI QUẢN. TA LÀ SOLOMON DA SPIKEH."

Một gương mặt khổng lồ như chứa đựng cả ngân hà hiện ra. Vũ trụ rùng mình. Thời gian lặng câm.

"TRẬN CHIẾN VÔ NGHĨA NÀY PHẢI CHẤM DỨT. NẾU KHÔNG, ĐỪNG TRÁCH TA HẠ TAY KHÔNG NƯƠNG."

Lời nói vừa dứt, ông biến mất như chưa từng tồn tại. Trên chiến trường, tất cả sững sờ – kể cả Narrator cũng phải khẽ rít lên một tiếng lạnh lẽo. Hắn truyền lệnh rút quân, bóng áo choàng đen tan biến vào hư vô.

Omega, vẫn còn muốn chiến đấu, nhưng đành quay đầu, cắn răng rút lui.

Long và Shino – nhờ biến cố ấy – cũng thoát ra an toàn. Armada quan sát bầu trời, lòng trĩu nặng. Một Ngoại Thần vừa xuất hiện. Và chỉ sự hiện diện của ông ta cũng đủ khiến toàn bộ vũ trụ run rẩy. Thế mà nơi đây vẫn còn đứng vững – chỉ có thể là nhờ oai linh của Thần Chủ bảo hộ.

Narrator, sau vài giây ngạc nhiên, liền khôi phục vẻ bình thản:

"Lần này, các ngươi may mắn. Nhưng lần tới, đừng mong sống sót."

Nói đoạn, toàn bộ tòa thành giữa hư không biến mất, như thể chưa từng hiện diện.

Bên phía quân Armada, không khí lặng như tờ. Shino được an toàn nhờ Long, Lin và Tyler. Ross cùng Alan đứng cạnh Armada, bàn bạc khẩn trương về biến cố vừa xảy ra.

Armada cất thanh Terminus Aeternum – trở lại dạng kiếm thần thoại. Ông chưa bao giờ nghĩ mình phải triệu hồi nó sau hàng ngàn năm. Nhưng giờ, ông biết: sẽ còn những thế lực khác nhòm ngó vương quốc của ông, và nếu không mạnh lên, ông sẽ bị nuốt chửng.

Ông không nói gì, chỉ âm thầm dịch chuyển đến một nơi chỉ mình ông biết. Truyền lệnh cho các tướng lĩnh, yêu cầu rút quân, hồi phục, và chuẩn bị sẵn sàng. Không ai ngăn ông. Bởi ai cũng biết – nếu hoàng đế hành động, thì ắt là có lý do.

Tại kinh đô, Cliche và Bolo dõi theo trận chiến qua thiết bị phủ sóng thời-không. Họ thở phào, lòng trào dâng niềm kính phục trước Armada – người đã dẫn dắt họ qua bờ vực diệt vong.

Và cũng chính lúc đó, họ chợt nhớ đến sợi dây chuyền thần bí mà Armada từng trao – kèm lời dặn: "Nếu muốn biết sự thật, hãy đem nó đến Đại sư Behemoth."

Ánh mắt cả hai giao nhau. Cuộc hành trình kế tiếp... sắp bắt đầu.

Ý Chí Là Thanh Gươm Cuối Cùng

Tại một chiều không gian khác, nơi ánh sáng bị uốn cong và thời gian lặng thinh như bị treo giữa hai nhịp thở, Thành và Kevin đang tập luyện hết sức dưới sự hướng dẫn của Roman và Kur. Mồ hôi hòa cùng ma lực trong không khí tạo thành những làn sương mờ nhạt, lượn lờ giữa hư vô.

Roman, với đôi mắt sắc như thép rèn lửa, tiến lại gần Thành, giọng đầy thách thức:

— Nào, thêm một trận nữa. Tôi muốn cậu thấy vũ khí bí mật của tôi.

Thành chắp tay cầu cứu, giọng lạc đi trong tuyệt vọng:

— Helen, ông Haru, cứu tôi với! Cái tên này cứ ép tôi đấu hoài vậy nè! Cho nghỉ chút đi mà, làm ơn… Ôi chúa ơi!

Kevin bật cười sảng khoái. Cậu khoác vai Thành, trêu chọc:

— Cậu thực sự sợ anh Roman tới vậy hả Thành? Tớ với anh Kur còn thèm được đấu với ảnh mà không được nè. Ai bảo cậu cứ cà khịa ảnh hoài chi cho khổ.

Thành bĩu môi, chống nạnh rồi đập nhẹ vào tấm khiên:

— Đấu thì đấu, ai sợ ai chứ! Này, ông anh Roman, tôi muốn đấu lại với ông anh. Lần này tôi sẽ không thua đâu!

Roman nheo mắt, nhếch mép đầy ẩn ý:

— Phải thế chứ. Giờ thì... mọi người tránh ra. Haru, phiền ông tạo một kết giới cách âm quanh đây luôn. Tôi e rằng nếu tôi "chơi tới" mức này, nơi này dù làm bằng ma thuật bản nguyên cũng không trụ nổi đâu.

Anh ta từ từ cởi áo, để lộ tấm lưng phủ đầy những ký tự cổ xưa, từng nét khắc rung động nhẹ như có linh hồn. Chỉ bằng một cái chớp mắt, chúng sáng rực lên, tạo thành một quầng sáng khổng lồ xung quanh. Anh biến hình, không phải vì muốn tỏ ra mạnh mẽ, mà như một nghi lễ — một cách để nói: Hãy nghiêm túc mà chiến đấu, tôi đang đặt niềm tin vào cậu.

Anh ta hóa khổng lồ, lửa cuộn trào nơi cổ họng rồi thổi ra một quả cầu lửa rực đỏ như tâm chấn của một vụ nổ siêu tân tinh. Thành biết mình không thể đấu lại bằng sức mạnh, nhưng… đây không còn là chuyện thắng hay thua nữa.

Roman gầm lên:

ERADICATOR SLASH!

Lưỡi đao khổng lồ rạch ngang không gian, tạo nên một tiếng nứt gãy chói tai. Thành nghiến răng, né tránh trong gang tấc, rồi dùng chính khiên của mình đập mạnh xuống mặt đất, tạo đà vọt lên.

Sóng âm tiếp theo — SIÊU ÂM CƯỜNG KÍCH! — làm cả kết giới rung chuyển. Kur đứng bên ngoài, lạnh lùng đánh giá:

— Anh Roman không đùa đâu. Đây vẫn chưa phải toàn lực của anh ấy… nhưng cũng đủ để nghiền nát một chiến binh bình thường.

Máu rỉ xuống từ khoé miệng Thành, mắt cậu lờ mờ, tiếng ù ù trong đầu như những bản nhạc tang lễ vọng về từ ký ức xa xăm. Kevin và Helen định lao vào nhưng Thành gào lên, tiếng nói như xé không gian:

KHÔNG BAO GIỜ! Tôi không bỏ cuộc! Không vì đau đớn, không vì tuyệt vọng, càng không vì sự sợ hãi!

Cậu lảo đảo đứng dậy. Hai chân run lên từng hồi, cơ bắp như rách toạc ra trong từng nhịp thở. Nhưng ánh mắt — thứ ánh mắt ấy — vẫn rực lên một niềm tin không thể chối từ.

— Tôi biết tôi không hoàn hảo. Tôi bướng bỉnh, nóng nảy, và đôi khi ngu ngốc. Nhưng tôi có những người tin tưởng tôi... và tôi sẽ không để họ thất vọng. Tôi là một bông hoa hướng dương... và dù cho mặt trời có lặn, tôi vẫn sẽ ngẩng đầu tìm kiếm ánh sáng.

Tấm khiên trong tay — nứt vỡ, loang máu — vẫn được cậu giơ lên như một biểu tượng cuối cùng của sự sống còn.

Thành lao lên như một mũi tên ánh sáng đỏ, xé tan những khoảng tối bao trùm. Cậu va chạm vào Roman, không bằng sức, mà bằng ý chí — thứ sức mạnh làm vỡ tan mọi định nghĩa về chiến bại.

Bị đánh bật ra, cậu gục xuống đất. Thân thể co giật, tay chân run rẩy. Thanh gươm đã gãy. Máu dâng lên cổ họng. Nhưng trong bàn tay ấy, vẫn giữ chặt tấm khiên — thứ còn sót lại giữa tro tàn.

Roman bước đến. Nhưng không phải để tung thêm một đòn.

Anh đứng lặng lẽ nhìn Thành — người chiến binh đã gục nhưng không quỳ.

Anh nhẹ giọng, nửa như nói với chính mình:

— Đôi khi, lòng kiêu hãnh chân chính… lại đến từ kẻ yếu.

-Hết chương 14