Chương 15: Thần mặt trời Apollo , chư thần hội tụ

Chiến trường khốc liệt

Vùng đất ánh sáng vĩnh cửu, nơi không có Mặt Trời nhưng vẫn phân định ngày và đêm bởi cơ chế cân bằng năng lượng tự thân. Trong không gian siêu thực ấy, thời gian tựa như ngừng chảy. Tại trung tâm kết giới, dưới ánh mắt lo âu của những người chứng kiến – một "con voi" đang đối đầu với một "con kiến".

— Chịu thua đi, nhóc con. Nếu ngươi đầu hàng, ta sẽ dừng tay.Giọng Roman vang như sấm giữa hư không. Từ khoảng không, một thanh đại chùy khổng lồ được triệu hồi. Mỗi cú đập giáng xuống khiến mặt đất rạn nứt, đại dương chấn động, rừng rú rên siết dưới sóng xung kích.

Roman lao tới như tia sét. Trong cơn bạo nộ thần thánh, anh muốn kết thúc trận chiến nhanh chóng. Thành, dù bị dồn ép, vẫn gắng gượng nhờ khả năng hồi phục vượt ngưỡng từ tấm khiên sinh mệnh. Nhưng rồi, trong khoảnh khắc mà mọi giới hạn bị nghiền nát – một đòn đánh xé không gian bất ngờ giáng xuống, cuốn Thành rơi vào tinh không vô tận.

Cũng chẳng biết qua bao lâu.Thành tỉnh dậy giữa một biển lặng vô tận, thân thể như trôi dạt trong đại dương của vũ trụ. Không có trọng lực, không có âm thanh. Chỉ có sự tĩnh lặng của khoảng không, nơi ánh sáng và bóng tối quấn lấy nhau như một điệu múa cổ xưa. Anh lướt qua vài hố đen, nhưng lạ kỳ thay — không hề bị hút vào. Cảm giác thật nhẹ, như chỉ còn phần linh hồn, không còn xác thịt trần tục.

Trước mặt anh, một điểm sáng xanh lấp lánh xuất hiện. Đó là nơi mà ranh giới giữa thực tại và hư ảo giao thoa. Anh thầm nghĩ:

“Mình yếu quá… nhưng nơi đây lại ấm áp đến kỳ lạ… Đây là thiên đường ư? Mình đã chết thật sao?”

Và rồi... tất cả vũ trụ — những vì sao, thiên hà, thậm chí cả đa vũ trụ — bỗng hiện ra dưới chân anh như những mảnh thủy tinh treo lơ lửng. Đúng lúc ấy, một giọng nói vang lên, trầm và sâu hơn cả bản thể thời gian:

– NẾU TA BẢO RẰNG "KHÔNG GIỚI HẠN" KHÔNG DỪNG LẠI Ở SỐ 7, CẬU CÓ TIN KHÔNG?– SÁCH CÓ THỂ ĐÚNG, NHƯNG BÍ ẨN MÃI MÃI LÀ BÍ ẨN.

– Là ai? – Thành hỏi, giọng anh như tan vào chính không gian.

– Ta không là ai cả. Cũng chẳng ai là ta. Ta có thể tồn tại, có thể không. Ta là thứ sâu thẳm hơn cả hư vô. Nhân quả không thể chạm tới ta. Nhưng... rồi cậu sẽ hiểu. Bây giờ, hãy nhận lấy — và quay lại thực tại. Cậu còn quá sớm để tới đây.

Ngay lập tức, Thành bị cuốn qua vô số thiên hà, xoáy vào một hình chữ thập khổng lồ. Anh rơi xuống một lằn nứt trong không gian và... mở mắt. Tất cả trở lại như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Roman lại lao đến — nhưng lần này, thế giới chậm lại. Đòn đánh của hắn trở nên rõ ràng, đơn điệu. Thành dễ dàng tránh né, ánh mắt sắc như dao. Anh nhìn về phía vũ khí đã tan vỡ — chỉ còn đống sắt vụn — nhưng tâm trí anh không hề hoảng loạn.

Roman cau mày.– Sau đòn Huyền Vũ Trảm, nhóc này như hóa thành người khác… Quả là một kẻ thú vị. – Anh mỉm cười, ánh mắt bùng cháy.

– CÙNG NHAU QUẨY ĐẾN CUỐI ĐI! TA CÔNG NHẬN CẬU RỒI!Roman hét lên, kích hoạt lá bài tẩy:

– THỨC TỈNH LINH HỒN: THẦN MẶT TRỜI APOLLO!

Thân hình anh thu nhỏ còn hơn ba mét nhưng bùng cháy với năng lượng thần thánh. Ngọn lửa thiêu đốt không gian xung quanh, hai tay cầm rìu chiến tráng lệ như của Titan. Một tiếng hét long trời:

– ĐỐT CHÁY KHÔNG GIAN ĐI, HERMIT!

Hai cây rìu hóa đỏ rực, chém ra một vệt năng lượng dài như lưỡi liềm mặt trời. Thành suýt bị xé toạc. Cậu tái mặt — đôi mắt từng biến đổi sau cuộc gặp kia giờ không thể kích hoạt. Không vũ khí, không năng lượng... Liệu khoảnh khắc huy hoàng này có là cuối cùng?

Roman xoáy người lao tới. Không gian ma sát, tạo ra lửa điện dày đặc, chớp nổ rền vang. Thành giơ tay chắn, nhưng bỗng cảm nhận một luồng điện chảy khắp cơ thể. Anh nhìn lại – chiếc khiên đã phục hồi lúc nào không hay. Nhưng nay nó khác. Vô cùng khác.

Tấm khiên khoác lên màu tím đậm, giữa là con mắt ba đường chéo — trông như đang nhìn thấy cả tương lai. Cảm giác nhẹ như một tờ giấy, nhưng ẩn chứa uy lực không tưởng. Thành cười to:

– XONG RỒI! ĐẤU TIẾP ĐI! CHRONO SHATTER SHIELD – THỜI KHÔNG KHIÊN CHẤN PHÁ!

Anh phóng chiếc khiên như sao băng — nó xoáy tạo nên một điểm dị thường, như một hố đen thu nhỏ. Roman phá điểm dị thường, nhưng Thành dịch chuyển tức thời, tung ra Thái Cực Quyền trúng ngực đối thủ.

Roman gầm lên:

– APOCALYPTIC SLASH!!!

Hai cây rìu hóa thành lửa — một đỏ địa ngục, một xanh thần thánh, xoắn lại thành cơn lốc hủy diệt. Thành hét:

– TÊN NGƯƠI LÀ KHIÊN KHAI DIỆT! NẾU NGƯƠI ĐỒNG Ý, HÃY CHẶN ĐÒN NÀY!

Một luồng sáng tím nổ ra — Khiên Khai Diệt chặn đứng đòn tấn công, tạo dư chấn phá tan kết giới quanh chiến trường. Haru vội duy trì lại rào chắn, nếu không cả vũ trụ sẽ sụp đổ.

Hai chiến binh bị hất tung, nhưng không ai gục ngã. Trong kết giới không tồn tại thời gian, họ giao chiến suốt ba ngày thực — không bên nào nhường bước. Vũ trụ dội lại những âm vang như sấm truyền của hai thực thể siêu việt.

Thành chợt nghĩ:

“Nếu khiên phục hồi… liệu thanh trường kiếm của mình thì sao?”

Nhưng ý niệm bị cắt đứt khi Roman lại lao tới. Các đòn đánh của hắn càng lúc càng nhanh — như thể đang tiến hóa trong trận chiến. Thành cố chống đỡ bằng tất cả — bằng ý chí và Khiên Khai Diệt.

Rồi anh hét lớn, như cầu nguyện vào hư không:

– THẦN KIẾM! NẾU CÒN SỐNG, XIN HÃY ĐÁP LỜI TA!!!

Một lỗ hổng không gian mở ra — nhưng không phải kiếm. Đó là một cây thương bạc, đâm xuyên không gian, bay đến tay Thành như thể... đã chờ đợi từ lâu.

– TÊN TA LÀ: THƯƠNG PHÁ CỐT. – Giọng nói vang lên từ chính vũ khí.

– ĐƯỢC RỒI! TÔI TRẢ ANH ĐÂY, ROMAN! – XUYÊN THƯƠNG VÔ THỰC!!!

Thành lao tới. Roman sử dụng kỹ thuật bẻ cong thực tại, tạo lớp giáp bất khả xâm phạm bằng cách chồng nhiều thực tại lên nhau. Nhưng Thương Phá Cốt xuyên thủng tất cả. Đâm xuyên người Roman.

– NÓ... NÓ ĐẢO NGƯỢC THỰC TẠI? CẢ KHÁI NIỆM VỀ “TUYỆT ĐỐI” CŨNG BỊ PHỦ ĐỊNH? – Roman choáng váng.

Không thể phục hồi. Vết thương đau thật sự. Thế trận đảo chiều. Roman bị dồn ép.

– CHÚNG TA PHÂN ĐỊNH TẠI MỘT ĐÒN! – Roman hét, rìu biến thành than hồng.

– RÌU DIỆT THẾEEEEEEEEE!!!

Thành cũng hét:

– CUỒNG PHONG ĐẠI BỘC PHÁ! – NỘ!!!

Hai thực thể lao vào nhau. Khoảnh khắc va chạm — toàn bộ kết giới tan rã, chiều không gian đổ sụp, vũ trụ run rẩy.

Cuối cùng, Roman gục xuống. Thành vẫn đứng. Máu chảy, nhưng đôi mắt rực lửa.

Anh đỡ Roman dậy, nở nụ cười.

– Cảm ơn anh. Nhờ anh, tôi thực hiện được lời hứa với Minh. Tôi sẽ tiếp tục mạnh hơn, để bảo vệ Trái Đất… và đi khắp mọi phương trời.

Thành và Roman cùng khoác vai nhau như hai người bạn. Họ vừa là anh em , vừa là đối thủ , vừa là tri kỉ kể từ giây phút này . Họ cùng khoác vai nhau cùng kể nhau về quá khứ của mình . Roman kể rằng , trước khi anh từng là một người lai giữa cự nhân tộc và chủng tộc con người . Anh lưu lạc tới tộc Nara sau một thí nghiệm . Anh căm thù tên nhà khoa học đó , hắn đã cướp đi sinh mạng của cả gia đình anh , đối với bọn chúng sức mạnh là điều trên hết , còn nhân tính chỉ là thứ đồ chơi rẻ mạt .Ngồi xuống bãi cỏ anh bắt đầu kể chi tiết câu chuyện cho Thành nghe .

Thành khẽ gật đầu, ánh mắt lặng đi như thấu cảm từng chữ mà Roman vừa thốt ra. Gió khẽ lay động ngọn cỏ hoang dại, xào xạc như tiếng vọng của những linh hồn đã khuất.

Roman thở dài, ánh mắt nhìn xa xăm, như xuyên thấu qua từng lớp thời gian bị chôn vùi dưới tro tàn của ký ức.

“Ta từng có một cái tên đầy đủ, nhưng sau chừng ấy năm, ta chẳng còn dùng đến nó nữa… Tên Roman là do Linda đặt. Cô ấy bảo nó nghe giống tên của những anh hùng lãng tử thời cổ, dù thực tế ta chưa từng anh hùng, cũng chẳng lãng tử. Ta chỉ là một đứa trẻ bị vứt bỏ giữa chiến trường của những kẻ mang danh khoa học, giữa lòng một xã hội mục ruỗng.”

Anh siết nhẹ bàn tay, mắt đỏ hoe, như ngọn lửa lặng lẽ cháy âm ỉ trong lồng ngực.

“Người ta bảo mỗi đứa trẻ đều là món quà của Thượng đế. Nhưng với bọn chúng, ta và những đứa như ta chỉ là nguyên liệu – một dạng vật thể sinh học để chế tạo sức mạnh. Chúng gắn vào cơ thể ta hàng trăm con chip, tiêm vào máu hàng nghìn loại hóa chất. Mỗi ngày trôi qua là một cuộc vật lộn giữa sống và chết, giữa lý trí và điên loạn. Ta học được cách chịu đựng từ cha… và học được cách hy sinh từ mẹ.”

Giọng Roman trầm xuống như một bản nhạc buồn.

“Ta nhớ cái ngày cuối cùng gặp cha mẹ. Cả hai người họ đều gầy đi, da nhợt nhạt như sáp nến, nhưng đôi mắt vẫn sáng, vẫn rực lên tình yêu thương. Họ không khóc. Ngay cả khi biết mình sẽ chết, họ chỉ nắm tay ta, thật chặt… như thể truyền lại cho ta cả phần dũng khí còn sót lại trong cuộc đời họ.”

Anh nghẹn lại, tay chạm khẽ vào mặt đất như muốn tìm lại hơi ấm của ký ức.

“Sau đó… ta chạy. Ta không nhìn lại. Ta không dám. Nếu quay đầu, ta sợ mình sẽ ngã quỵ. Nhưng chính vì vậy, ta sống. Ta sống để trả món nợ máu ấy… nhưng cũng sống để không quên rằng ta là người. Linda dạy ta điều đó. Cô ấy cho ta một mái nhà, một chút bình yên – thứ tưởng như không tồn tại nữa. Chỉ tiếc, nó ngắn ngủi như một giấc mộng. Cô ấy chết trong vòng tay ta, vẫn mỉm cười như mẹ ngày xưa, dù máu nhuộm đỏ cả tấm áo choàng trắng.”

Gió lại thổi, cuốn theo vài cánh hoa dại rơi lả tả giữa khoảng trời tím ngắt buổi hoàng hôn. Thành không nói gì, chỉ lặng im lắng nghe, từng cơ mặt giãn ra, thấm đẫm sự đồng cảm.

Roman tiếp lời:

“Phép khế ước đến với ta như một thứ định mệnh. Một cuốn sách cổ bị chôn vùi trong đống tro tàn của phòng thí nghiệm. Khi ta đọc nó, máu ta tự cháy lên, như thể linh hồn ta đã từng quen thuộc với nó từ kiếp trước. Ta triệu hồi hai sinh linh – một từ yêu tộc, kẻ thao túng cảm xúc và ham muốn, và một từ ma tộc, kẻ ăn linh hồn và gieo tai họa. Ta không thương tiếc. Ta đã mất tất cả. Ta chỉ muốn cả thế giới ấy cùng tan thành tro bụi.”

Anh cười khẽ – một nụ cười không còn hận, chỉ còn tiếc nuối.

“Và đúng như vậy. Tinh cầu ZT173… không còn nữa. Ta đã đứng trên thềm vũ trụ, giữa những mảnh vụn vỡ bay tán loạn, nhìn quê hương – hay đúng hơn, địa ngục của ta – nổ tung trong im lặng. Nhưng cái giá của sự trả thù… là sự trống rỗng không đáy.”

Im lặng kéo dài. Mãi sau, anh mới nhìn sang Thành, ánh mắt đã nguôi ngoai phần nào.

“Cũng chính lúc đó, ngài ấy xuất hiện. Trong không gian phi nhị nguyên – nơi ánh sáng và bóng tối hòa làm một, nơi không có thời gian, không có hình dạng – ngài ấy đưa tay ra cho ta. Một cánh tay tỏa ra sự tĩnh lặng đến kỳ lạ, như thể cái chết cũng không còn đáng sợ nữa.”

Roman dừng lại, ánh mắt sáng lên nhẹ nhàng:

“Cậu biết ngài ấy là ai không?”

Thành lắc đầu , đôi mắt cậu đã hoe đỏ . Cậu không nói gì, chỉ siết nhẹ vai Roman – như lời cảm ơn cho việc chia sẻ, và như một lời hứa thầm lặng: Dù tương lai có ra sao, dù cuộc chiến phía trước có tàn khốc đến đâu, họ sẽ vẫn sát cánh, như những người bạn… như những người anh em.Cậu chấp nhận cho việc không có câu trả lời , mà thôi bây giờ nó cũng không còn quan trọng nữa .

“Là Wither. Vị vua của sự cứu rỗi. Ngài ấy không cần đánh đổi, không cần hi sinh. Chỉ bằng ánh nhìn, ngài khiến kẻ mạnh phải khuất phục, khiến kẻ đau thương như ta cảm thấy… được tha thứ. Và cũng chính ngài ấy, đã đưa ta đến với Liên Minh Nara. Từ một kẻ lạc loài, ta trở thành người bảo vệ.”

Anh mỉm cười. Không phải nụ cười cay đắng như trước, mà là một nụ cười chân thành, sâu lắng – như thể cuối cùng, sau hàng nghìn năm bôn ba, trái tim anh đã tìm thấy nơi mình thuộc về.

-Hết chương 15