Gặp gỡ và chào mừng
Tôi vừa dứt lời kể về “chiến tích” sống sót trước Narrator, thì Bạch Ca đã sững người. Ánh mắt anh trừng lớn, như không tin nổi vào tai mình. Với anh — và có lẽ là với tất cả các chủng tộc — cái tên ấy không khác gì một cơn ác mộng cổ xưa, một bóng ma mà chỉ cần nhắc đến cũng đủ khiến vạn vật rùng mình.
"Narrator…" — Bạch Ca thở dài, giọng trầm xuống. — “Hắn không giống Null Madoria, kẻ chỉ biết nuốt chửng mọi thế giới để thỏa mãn dục vọng. Narrator… hắn tàn nhẫn, lạnh lùng, và điên loạn. Hắn không cần phải cướp đoạt — chỉ cần muốn, hắn sẽ khiến mọi quy luật, mọi trật tự… tự sụp đổ. Và tệ hơn cả, hắn là thực thể mà không ai — không một ai — có thể phán xử hay tiêu diệt. Một kẻ nằm ngoài cả định nghĩa của toàn năng.”
Bạch Ca hít một hơi sâu, rồi nói tiếp:
“Đã từng có một cuộc Thánh chiến. Xảy ra từ rất lâu, trước cả đại chiến với Null, trước cả khi các Cổ thần và Ngoại thần chia rẽ. Khi ấy, chính sư phụ ta cùng hàng trăm vị thần khác đã hợp lực, dốc toàn bộ sức mạnh để ngăn chặn hắn. Trận chiến ấy đã xóa sổ vô hạn câu chuyện –là khơi nguồn , căn nguyên của mọi chiều không gian , thứ vốn là nền móng của vũ trụ. Narrator… hắn không chiến đấu bằng sức mạnh vật lý, mà bằng cách đập vỡ mọi khái niệm đang giữ vũ trụ tồn tại. Hắn nghiền nát từng tầng thực tại như nghiền vụn giấy trắng…”
Tôi cảm nhận được cơn ớn lạnh lan dọc sống lưng khi Bạch Ca tiếp tục, giọng trầm hẳn lại.
“Các bức tường không-thời gian được dựng lên, những phòng tuyến của các vị Thần đều sụp đổ. Dù hắn không mạnh hơn các Ngoại thần về mặt tuyệt đối, nhưng hắn là một tồn tại... nằm ngoài mọi hệ thống. Mọi phương pháp đánh bại hắn đều trở nên vô nghĩa. Cuối cùng, bằng sự hy sinh của hàng loạt thần linh, hắn bị phong ấn trong một không gian vô tận — từng lớp, từng lớp tầng tự sự chồng lên nhau như những tầng thiên thu. Đó là một phong ấn đặc biệt — thứ duy nhất hắn không thể phá huỷ.”
Anh nắm chặt tay.
“Nhưng… một sự cố đã xảy ra. Không ai biết bằng cách nào, nhưng hắn thoát ra được. Ngay khi trở lại, hắn giết chết Thần Không gian — Void Razor, và cả Thần Ánh sáng Rune. Hắn suýt nữa đã kết liễu sư phụ ta, nếu không có sự can thiệp kịp thời của Thần Sáng tạo và Ma Vương.”
Giọng anh như nghẹn lại:
“Hậu quả của lần đó… toàn bộ Âm giới, Thiên giới, thậm chí những tầng thời không nhị nguyên phi định danh — tất cả đều bị tiêu diệt. Mặc dù sau đó hắn đã bị phế đi toàn bộ sức mạnh, và phải đeo một chiếc mặt nạ vĩnh viễn để không bị chính thần cách của mình ăn mòn, nhưng cái giá phải trả là quá đắt: Thần Sáng tạo, Ma Vương và Nữ thần Tri thức Abyss — tất cả đều bỏ mạng.”
Tôi lặng người. Những lời của Bạch Ca như xâu chuỗi lại những mảnh ghép mà tôi từng nghe từ ông Ark. Vậy ra… cuộc Thánh chiến ấy chính là để phong ấn tên này? Và… Linh. Nếu cô ấy là Nữ thần Tri thức Abyss — thì không lạ gì khi cô luôn biết hết mọi sự thật… Phải chăng, cô chưa từng thực sự rời khỏi tôi?
Đang miên man suy nghĩ, tôi chợt giật mình vì Bạch Ca đập nhẹ vào vai.
“Chú mày ngồi đực ra đấy làm gì?” — Anh cười nhạt, giọng chợt nhẹ đi — “Ta vốn không định nhắc lại trận chiến đó đâu. Chuyện ấy đã bị toàn bộ giới thần linh phong tỏa từ lâu. Những gì ta nói hôm nay… chỉ có ta và chú biết. Hãy coi như một bí mật. Biết đâu, nó sẽ giúp chú trong chặng đường sắp tới.”
Anh vươn vai đứng dậy.
“Thôi, nói nhiều quá rồi. Đi gặp mọi người thôi. Ta đoán Tiểu Nhi chắc đang nổi trận lôi đình vì ta với chú biến mất lâu quá.”
Nói rồi anh đặt tay lên vai tôi. Trong khoảnh khắc, không gian lật nghiêng, và chúng tôi lập tức xuất hiện tại một ngôi nhà mang phong cách cổ trang — mái ngói cong cong, tiếng chuông gió khẽ ngân, và ánh chiều dịu dàng đổ xuống như một dòng hồi ức vừa sống dậy...
Hai cái bóng người trải dài trên mặt đất, đổ lên nền cỏ xanh biếc như nét mực mềm uốn lượn dưới ánh tà dương. Gió núi thổi nhè nhẹ, đưa theo mùi thơm của hoa rừng vừa hé nở, khiến cảnh vật xung quanh như mờ đi trong một tầng sương nhẹ. Bầu trời phía xa chuyển dần từ màu lam sang tím nhạt, rồi ngả vàng cam – sự giao hòa giữa ngày và đêm.
Tôi đứng cạnh Bạch Ca, cảm giác vừa lạ vừa quen. Không gian nơi đây mang dáng dấp một ký ức cũ – không rõ từ đâu, nhưng khiến lòng tôi ấm lại. Có trăng, có sao. Có cả sự thinh lặng sâu thẳm như lòng người đã trải qua bao biến cố.
Tôi thở ra một hơi dài, nhẹ tênh.
“Đẹp thật…” – Tôi khẽ nói.
Bạch Ca gật đầu, giọng trầm ấm:“Ta đã từng gọi nơi đây là nhà. Bây giờ, cậu cũng có thể gọi như vậy.”
Tôi quay sang nhìn anh, mắt cay cay.
“Anh nói thật chứ?”
Anh mỉm cười.
“Thật.”
Ngay lúc đó, từ xa vang lên tiếng bước chân rộn ràng. Một bóng dáng nhỏ nhắn, tóc buộc gọn sau lưng, áo lam nhạt bay phần phật trong gió – là một cô gái đang chạy về phía chúng tôi. Vừa tới nơi, cô vội reo lên, đôi mắt long lanh:
“Huynh trưởng! Trời đất, cuối cùng huynh cũng về! Đi gì mà lâu quá vậy, huynh có biết bọn đệ lo đến mức nào không?”
Cô thở hổn hển, rồi liếc nhìn tôi, có chút tò mò xen lẫn háo hức:
“À, đây là… vị khách mới phải không? Xin hỏi, chúng tôi nên xưng hô thế nào với huynh?”
Tôi chưa kịp đáp thì Bạch Ca đã đặt tay lên vai tôi, nhẹ nhàng nhưng vững chắc. Anh nói với giọng đầy tin cậy:
“Đây là Minh. Từ nay cậu ấy vừa là khách, vừa là đồng môn. Và nếu không lầm… cậu chính là người mà sư phụ từng nhắc đến.”
Cô gái mở to mắt, ngạc nhiên rồi khẽ cúi đầu, nở nụ cười dịu dàng:
“Vậy thì… chào mừng Minh huynh đến với nhà của chúng ta. Thiệt may mắn quá, hôm nay lại đúng lúc tụi đệ chuẩn bị tiệc mừng sư phụ tái xuất nữa!”
Tôi gãi đầu, ngượng ngùng:“Cảm ơn muội, à… muội tên là…?”
“Tiểu Nhi.” – cô đáp nhanh, rồi hớn hở vẫy tay – “Nào, đi theo muội! Các huynh đệ đang chờ trong sảnh đó!”
Khi chúng tôi bước qua cổng đá, tôi chợt nhận ra phía xa có hai người thanh niên đang tiến lại – một người gánh đôi thùng nước nặng trĩu nhưng bước đi nhẹ nhàng, chắc nịch, người còn lại thì tay cầm cuộn giấy cuộn bút, vẻ mặt hóm hỉnh. Họ cười vang:
“Ôi chà, Đại Sư Huynh về thật rồi! Tụi đệ cược huynh đi lạc nữa cơ!”
“Vớ vẩn,” người gánh nước khẽ quát, “Huynh trưởng mà đi lạc thì ai còn làm gương!”
Tôi nhìn Bạch Ca, anh nói nhỏ:
“Người gánh nước là Tấn – kiếm sĩ bậc thầy, hơi thất thường. Còn người còn lại là Trần Ca – hài hước nhưng tinh tế.”
Tiểu Nhi dẫn chúng tôi vào đại sảnh – nơi khiến tôi choáng ngợp. Những cây cột gỗ lớn khắc hình long hổ uốn lượn, trần nhà treo đèn lồng tím, ánh sáng dịu như ánh nến rọi vào tim. Thảm nhung đỏ được trải dài khắp lối đi, bàn tiệc bày biện công phu với các món ăn thơm phức: thịt nướng tẩm ngũ vị, canh sen trắng, bánh trôi ngũ sắc, rượu nếp thơm ngào ngạt.
“Chỉ để đón… mình thôi sao?” – Tôi thầm hỏi.
Tôi cảm nhận được rõ ràng – không khí nơi đây thanh sạch khác thường. Ma thuật như bị rút xuống tầng đáy, chỉ còn lại cảm giác yên bình thuần khiết. Có lẽ đây là một kết giới thanh lọc – tôi nghĩ thầm.
Bên kia sảnh, một người đàn ông trung niên tiến lại, vóc người chắc nịch, ánh mắt sáng, miệng cười sảng khoái:
“Chào Đại Sư Huynh. Và… Minh phải không? Cho phép ta được gọi vậy nhé. Ta là Lý Túc – mọi người thường gọi là Lão Lý. Rất vinh dự được đón hai người. Một lát nữa thôi, nhiều đồng môn khác sẽ đến – đây là tiệc mừng sư phụ, đồng thời cũng là tiệc đón cậu đấy!”
Tôi vội cúi đầu:
“Dạ… em cảm ơn tiền bối. Em thật sự không nghĩ sẽ được chào đón thế này…”
Bạch Ca tiếp lời, ánh mắt đượm chút xúc động:
“Đạo tổ chưa từng bỏ rơi tông môn, Lý Túc. Chúng ta chỉ cần chờ.”
Bên ngoài, từng luồng sáng phóng lên trời như pháo hoa, vỡ tung thành muôn hình vạn trạng: rồng, phượng, cánh sen, vầng nhật nguyệt… Tôi nhìn không chớp mắt, lòng bỗng nhẹ hẳn.
Tôi nâng chén rượu, vị cay ngọt nơi đầu lưỡi như hoà tan với bầu không khí ấm cúng quanh mình. Tôi ước… ước gì mọi thứ dừng lại ở khoảnh khắc này. Không còn chiến tranh. Không còn chia ly. Chỉ là… tự do.
Rồi có tiếng nói dịu dàng bên tai:
“Minh!”
Tôi giật mình quay lại. Là một thanh niên trẻ, nụ cười sáng, dáng người thư sinh.
“Xin chào! Anh là Trần Ca, hiệu Trần Bình – sư đệ của Bạch Ca. Nãy tụi anh đi chuẩn bị quà nên chưa kịp ra đón. Đây, chút quà nhỏ của tông môn. Hy vọng em không chê nhé.”
Tôi vội đỡ lấy gói lụa, cảm động:
“Em… thật sự không biết nói gì ngoài cảm ơn. Mọi người tốt quá…”
Ngay lúc đó, Tiểu Nhi xuất hiện trở lại, tay ôm một bộ y phục lam sắc có thêu viền mây trắng:
“Minh! Đây là bộ đồ em may riêng cho huynh. Mặc thử ngay đi nha, vừa vặn lắm đó!”
Tôi bật cười, đi thay. Khi bước ra, không ai nói gì… chỉ là những ánh mắt gật gù, nụ cười mỉm. Tôi cảm thấy mình đã thật sự là một phần nơi này.
Bỗng một người tiến lại. Là Tấn – người gánh nước khi nãy. Anh im lặng nhìn tôi, rồi đưa tay ra.
“Cho tôi xem thanh kiếm của cậu.”
Tôi chần chừ, nhưng rồi vẫn rút kiếm, đưa cho anh.
Anh lặng lẽ quan sát, vuốt nhẹ sống kiếm, ánh mắt nghiêm nghị đến lạnh lùng. Một lúc sau, anh trả lại kiếm cho tôi và nói rất khẽ:
“Bình minh mai... gặp tôi ở đấu trường. Tôi muốn thách đấu với cậu.”
Rồi anh quay lưng bước đi, không một lần ngoảnh lại.
Tôi sững người, định bước theo thì Bạch Ca nhẹ giọng:
“Đừng. Anh ấy là Tấn – kiếm sĩ, sử gia, người sống bằng nguyên tắc. Anh ấy không ghét em đâu… chỉ là muốn kiểm chứng gì đó. Một trận giao lưu, có khi là cơ hội lớn cho em.”
Tôi khẽ gật đầu.
Sáng hôm sau – Đấu trường Thanh Vân
Trời vừa hửng sáng. Ánh bình minh chậm rãi len qua kẽ lá, rơi từng vệt vàng mỏng xuống nền gạch xám đã bạc màu theo năm tháng. Trên đỉnh núi, gió nhẹ lướt qua, mang theo hơi lạnh của sương sớm. Tôi bước chậm qua con đường lát đá dẫn đến đấu trường – một khoảng sân rộng được lát bằng những phiến thạch ngọc, viền quanh là bốn trụ cao chạm khắc hình tứ linh, ánh lên màu bạc dưới ánh mặt trời đầu ngày.
Từng bước chân của tôi vang lên nhẹ mà rõ – trái tim đập đều nhưng nặng nề. Tôi siết chặt chuôi kiếm, lòng bỗng dấy lên những suy nghĩ không tên. Từng dòng cảm xúc đan xen , tôi muốn biết anh Tấn là ai cũng như đây là dịp bọn tôi trao đổi kinh nghiệm cho nhau
Khi tôi bước vào, anh ấy đã đứng đó rồi – Tấn.
Anh mặc một bộ y phục xám tro, giản dị đến mức có thể hòa lẫn vào khung cảnh. Ánh mắt anh vẫn sắc như hôm qua, không giận dữ, cũng không vui mừng – chỉ là thứ ánh nhìn của một kẻ từng đọc nhiều hơn sống, nhưng từng sống nhiều hơn người khác nghĩ.
Tôi khẽ cúi đầu, cất lời trước:
“Cảm ơn anh vì đã cho em cơ hội này. Em là người mới, còn non lắm, nếu có điều gì lỗ mãng, mong anh…”
Tấn đưa tay ra hiệu tôi dừng lại.
“Không cần khách sáo. Đây không phải để phân cao thấp. Chỉ là… ta muốn thấy rõ hơn cái gọi là ‘thiên mệnh’ mà sư phụ từng nhắc.”
Anh rút kiếm.
“Kiếm là tâm. Tâm vững, kiếm mạnh. Ta muốn nhìn vào tâm của cậu.”
Tôi gật đầu, rút kiếm ra. Ánh thép lóe lên dưới ánh nắng như ánh mắt một con thú vừa tỉnh giấc. Bầu không khí trong đấu trường bỗng chùng xuống, như có một tấm màn mỏng ngăn cách nơi này khỏi thế giới bên ngoài.
Tấn là người ra chiêu trước. Không tiếng động, không báo hiệu – chỉ là một đường kiếm lao đến nhanh như tia chớp.
Tôi nghiêng người né, lùi một bước, chân vừa chạm đất đã cảm thấy áp lực đè xuống. Mặt đất rung nhẹ. Không phải vì lực va chạm – mà vì khí thế của anh ấy. Mỗi chiêu là một câu chuyện, mỗi đường kiếm như được chép ra từ một trang sử chưa ai từng đọc.
Tôi cố gắng đáp trả , hy vọng xoay đổi cục diện , các tôi sử dụng kiếm là những lần tôi chiến đấu với Helen , tôi vừa đỡ ,vừa luôn vào thế để phản công , cả 2 chúng tôi chỉ là đang đấu kiếm đơn thuần , không ai tung ra bất kì một nguồn năng lượng nào cả .
Chúng tôi bắt đầu xoay vòng. Tấn nhanh và chuẩn xác, mỗi động tác không thừa không thiếu. Tôi thì hơi lúng túng ban đầu, nhưng nhờ vào cảm giác – thứ cảm giác kỳ lạ như có ai đó đang hướng dẫn mình từ bên trong – tôi dần bắt kịp tiết tấu của anh.
Mười chiêu… hai mươi chiêu… ba mươi.
Mồ hôi chảy dọc lưng, thấm cả y phục mới. Cánh tay tôi bắt đầu run nhẹ. Nhưng tôi không lùi.
Đột nhiên anh lấy đà ,vận nhẹ một ít linh lực vào kiếm , nhằm hướng tôi lướt tới . Tựa như một tia sáng , anh không khoa trương hô chiêu , mà chỉ nhẹ nhàng đọc tên
Tiên Thiên Kiếm ! Đòn đánh uy lực hướng tới tôi nhưng lại bị đẩy lùi ra xa một cách khó hiểu .
Rồi Tấn bật lùi về sau, kiếm chĩa chéo xuống đất. Anh nói:
“Dừng ở đây.”
Tôi đứng thở, trán ướt đẫm, mắt vẫn nhìn anh.
“Tại sao dừng?” – Tôi hỏi, hơi thở gấp.
Tấn quay người, ánh sáng mặt trời chiếu hắt một bên má anh, khiến khuôn mặt cứng rắn bỗng trở nên… buồn.
“Vì ta thấy rồi. Cái tâm của cậu… không phải để chinh phục hay tiêu diệt. Nó đang chiến đấu để bảo vệ.”
Anh quay lại nhìn tôi, lần đầu tiên nở một nụ cười – nhạt nhưng thật.
“Cậu có thể không phải người mạnh nhất hôm nay. Nhưng nếu giữ được ngọn lửa trong lòng… có thể một ngày, chính cậu sẽ là người cuối cùng còn đứng lại.”
Tôi đứng đó, không nói gì. Chỉ cảm thấy… cổ họng nghẹn lại.
Không phải vì lời khen. Mà vì lần đầu tiên trong đời, tôi cảm thấy mình không cô độc trong lý tưởng của bản thân.
Tấn quay đi, bước xuống thềm đá. Trước khi khuất bóng sau hàng trụ, anh nói:
“Hãy đến thư phòng khi có thời gian. Ta muốn cậu có được cái nhìn tổng quát hơn về cục diện , về thế giới , chân lý của bản thân … Và về lý do vì sao chúng ta tồn tại đến hôm nay.”
Tôi khẽ cúi đầu.
Bầu trời sáng hơn trước. Ánh nắng tràn vào đấu trường, sưởi ấm từng phiến đá lạnh.
Tôi đứng yên đó một lúc lâu – như thể để lòng mình lắng xuống, cho thanh kiếm trong tay cũng cảm nhận được thứ gọi là trọng trách.
Rồi cũng sẽ tới lúc ....
Hết chương 16