Hồi ức thời không – Khúc mở màn của những truyền kỳ
Không xa nơi tụ hội hiện tại, trong một thư phòng cổ kính chất đầy bí thư và linh phù, ánh sáng huyền diệu rọi qua lớp bụi mỏng phủ lên các tủ sách hàng trăm năm tuổi. Giữa căn phòng u tịch ấy, một lão nhân với mái tóc bạc trắng rối bời như mây bão, râu dài chạm ngực, ánh mắt lấp lánh tinh quang ngồi trầm ngâm trước một chiếc bàn đá cổ. Ông chính là Đại Sư Behemoth – người thủ hộ tri thức vạn cổ, vị đại pháp sư từng thề nguyện phụng sự tân triều, đồng thời là người canh giữ những bí mật đã bị thời gian lãng quên.
Quanh ông, vô số hình thể lạ kỳ – bán hồn, bán ảo – đang lơ lửng như những tinh linh đến từ cõi khác, phát ra ánh sáng lập lòe kỳ bí.
“À, mời ngồi, mời ngồi.” – Behemoth lên tiếng, giọng ông vừa như sấm rền, vừa như suối chảy, tay ông vẫy nhẹ, hai chiếc ghế bay đến nhẹ nhàng như lông vũ.
Hai vị khách – Cliche và Bolo, cả hai đều là cận thần bậc nhất của đế quốc, đứng dậy khẽ cúi đầu. Họ trao nhau ánh nhìn và vài câu chuyện nhẹ nhàng để phá vỡ không khí ngột ngạt, trước khi bước vào chủ đề chính.
Cliche trầm giọng:
“Đại sư Behemoth, chúng tôi được Hoàng đế đích thân cử đến, nhằm làm sáng tỏ một bí ẩn. Mong người có thể giúp đỡ.”
Nói rồi Bolo lấy từ áo choàng ra một sợi dây chuyền ngọc lục bảo, vật thể phát ra quầng sáng dịu nhẹ. Khi Behemoth đặt tay lên mặt ngọc, một điều dị thường xảy ra — viên ngọc đột ngột xoay chuyển, biến thành một ngôi sao năm cánh bằng ánh sáng thuần khiết. Cả Cliche và Bolo đều giật mình, không giấu được vẻ kinh ngạc.
Behemoth khẽ gật đầu, ánh mắt ông trầm lại:
“Nếu Hoàng đế đã tin tưởng các ngài, vậy ta cũng không giấu nữa. Ta chính là người được lựa chọn để dưỡng dục và truyền đạo cho Shino – đứa trẻ mang vận mệnh thay đổi cả thời không.”
Ông bước đến một quả cầu pha lê trong suốt, ánh sáng bên trong xoáy tròn như mộng cảnh. Chạm ngón tay vào hình sao phát sáng, ông nói:
“Hãy đến đây. Thứ các ngài muốn biết... phải nhìn bằng chính mắt mình.”
Ngay khi hình sao chạm vào quả cầu, một tiếng vù vang lên như tiếng gầm của thời gian, rồi một luồng năng lượng quét qua, cuốn cả ba người vào trong vòng xoáy của thời không nghịch lưu. Chớp mắt sau, họ không còn ở thư phòng nữa – mà đã đứng giữa một cõi quá khứ cổ xưa, nơi thần thoại chưa kịp hóa đá.
Chiến trường Thiên Huyền – Cõi đối đầu của các Thượng Đẳng
Họ hiện thân giữa một đại lục hỗn độn, nơi không có khói lửa mà chỉ toàn ánh sáng va chạm – chói lòa, thần thánh, dữ dội. Không gian bị bẻ cong, các cột trụ thời gian đổ sụp, từng đợt sóng năng lượng cuộn trào như biển trời phẫn nộ. Tại đây, những thực thể vũ trụ – vượt trên khái niệm sự sống – đang giao tranh trong những vũ điệu của sáng tạo và hủy diệt.
Mỗi lần hai thực thể chạm nhau, là một lần đa nguyên rung chuyển. Có vũ trụ tan rã, rồi lập tức tái sinh; có chiều không gian gãy vỡ rồi đan quyện vào những định luật mới lạ. Mỗi bước đi, mỗi cái vung tay, đều có thể viết lại định nghĩa của vật lý và linh hồn.
Xa phía đường chân trời, hai luồng sáng vĩ đại như nhật nguyệt đột ngột hội tụ. Trong tiếng rung của hư không, hai hình bóng hiện lên.
Một người mặc hắc chiến bào, áo choàng tung bay, vầng trán khắc ấn phù trừu tượng. Trước khi Cliche và Bolo kịp định thần, Behemoth vội vàng giơ tay che mắt họ.
“Đừng nhìn vào ánh mắt hắn!” – giọng ông rít lên như gió giật.
“Đó là Ma Nhãn – đôi mắt tối thượng có thể xuyên thấu và biến đổi thực tại. Dù chúng ta chỉ là những cái bóng đứng nhìn quá khứ, nhưng Ma Nhãn ấy có thể kéo hiện thực đến nơi nó nhìn, vượt ngoài mọi giới hạn nhân quả.”
Người kia bỗng cất giọng – âm vang, lạnh lẽo, xuyên qua cả tầng linh hồn:
“Ta là Wither – chủ nhân của Cõi Phi Nhị Nguyên.”
Ngay lúc ấy, một bóng người khoác áo choàng đỏ giáng xuống như sao băng. Gió bão xoáy quanh, thiên không chấn động. Đó là Armada – Thần trật tự .
“Anh trai.” – Armada khẽ lên tiếng, ánh mắt ông dừng lại nơi Wither.
Hai anh em – hai Ma Nhãn – đứng đối diện nhau.
Một người là sự hủy diệt của nguyên lý. Một người là cội nguồn của trật tự.
Chuyển cảnh – Sau giông tố, bình minh ló rạng
Quay trở lại không gian yên bình nơi hành trình mới bắt đầu, ánh nắng mỏng manh từ những vì sao xa xôi nhẹ nhàng soi rọi lên nền đá cổ kính của thành phố lơ lửng giữa tinh không – Akashic. Trong khu vườn treo cạnh thư viện cổ, Thành và Roman ngồi bên nhau, bên tách trà nóng còn bốc khói nhẹ. Những tiếng cười vang lên lác đác giữa không trung, tiếng gió khẽ lùa qua mái vòm pha lê khiến mọi thứ như ngưng đọng. Không cần quá nhiều lời, chỉ vài câu chuyện cũ, vài cái gật đầu, giữa hai người đã nảy sinh một mối gắn kết lạ kỳ – không chỉ là sự đồng hành, mà còn là sự thấu hiểu.
Helen đứng từ xa, tay đặt hờ lên ngực, ánh mắt dịu dàng dõi theo anh trai mình. Cô biết Roman đã từng cô độc thế nào, đã từng đóng chặt cánh cửa trái tim ra sao. Nhưng giờ đây, anh ấy đang cười – một nụ cười thật sự. Và người khiến điều đó xảy ra… lại là Thành, người con trai đến từ một thế giới khác. Một sự kiện nhỏ thôi, nhưng với Helen, nó quý giá hơn bất kỳ chiến công nào.
Ở góc sân, Kevin ngả người trên ghế đá, ánh mắt liếc nhìn Thành với vẻ trêu chọc nhưng cũng có phần… ghen tị. Anh phóng ra một câu bông đùa, cố che giấu sự ngạc nhiên thật sự:
— Này, Thành! Cậu chưa từng thử xác định cấp độ trang bị của mình à? Nói thật chứ, biết đâu đấy – cái thứ cậu đang đeo kia là cấp Sáng Thế cũng nên! Hahaha!
Nói đoạn, Kevin vỗ mạnh vào vai Thành, giọng cười sảng khoái lan rộng cả khoảng sân. Thành chỉ khẽ mỉm cười, lắc đầu – nửa đùa nửa thật:
— Tớ chỉ cần nó bảo vệ được người bên cạnh là đủ…
Kur thì trầm tư hơn. Anh không cười, nhưng ánh mắt lấp lánh sự tò mò. Anh chắp tay sau lưng, khẽ nói:
— Thật ra tôi cũng chưa từng thấy một sự thức tỉnh như vậy. Nguồn năng lượng bao phủ cậu… giống như một mã hóa chưa từng được giải mã. Có thể… nó không thuộc bất kỳ hệ đo lường thông thường nào.
Thành nhún vai, vẫn tỏ ra thờ ơ, nhưng trong lòng cũng bắt đầu gợn lên vài nghi vấn…
Trở về làng Windmere – Bức tranh đời thường nơi rìa vũ trụ
Ở phía bên kia hành tinh, ông Haru đã quay về Windmere – ngôi làng cổ kính nằm trên tầng không gian thứ sáu, nơi ánh sáng được lọc qua hàng triệu tinh thể trước khi rọi xuống mặt đất. Dưới chân những cây pha lê khổng lồ, dân làng tụ tập quanh ông, người đến xin lời khuyên, kẻ nhờ sửa lại vật dụng hoặc đơn giản chỉ để trò chuyện.
Một phụ nữ trẻ bế con nhỏ trên tay, bước lại gần:
— Chào ông Haru, chúng tôi đến trao đổi ít dụng cụ. Ông còn con dao ma thuật nào không?
Bên cạnh cô là người chồng trẻ, tay xách theo vài chiếc cuốc và dụng cụ canh tác. Haru gật đầu, mỉm cười hiền từ:
— Có chứ, nhưng ta nghĩ cô cần một chiếc nhẹ tay hơn – con nhỏ kia nghịch ngợm lắm phải không?
Mọi người cười rộ. Bọn trẻ con thì cười đùa hóa trang thành hiệp sĩ, dùng cành cây làm gươm, nắp nồi làm khiên, chạy vòng quanh bức tượng Thần Bảo Hộ giữa làng.
Cuộc sống nơi đây giản dị và đong đầy ý nghĩa. Trong thế giới không ngừng bị đe dọa bởi những thực thể như Null Madoria, người dân Windmere vẫn giữ cho mình ánh sáng của niềm tin, tiếng cười, và những khát vọng yên bình. Sự ấm áp trong lòng ngôi làng ấy dường như cũng là một loại phép thuật.
Cánh cửa bí mật – Huyết mạch của chiến binh
Roman lúc này đang tra chìa khóa vào một ngăn kéo ẩn sau kệ sách tầng sâu nhất của thư viện Akashic. Một âm thanh “cạch” vang lên khe khẽ, rồi cả giá sách từ từ chuyển động, để lộ một lối đi dẫn xuống dưới lòng đất. Anh nhìn mọi người:
— Đi thôi. Nơi này từng được dùng để vinh danh các chiến binh sau mỗi chiến thắng lớn – nơi ấy sẽ giúp chúng ta xác định rõ vũ khí và cấp độ thật sự của từng người.
Họ bước vào hành lang xoắn ốc, ánh sáng từ các tinh thể lơ lửng phát ra ánh vàng mờ ảo. Sau vài phút, cánh cửa khổng lồ mở ra.
Một không gian kỳ vĩ hiện ra trước mắt – tựa như thế giới từ một giấc mơ cổ đại chưa từng được kể. Những thảm thực vật phát sáng rực rỡ như những dòng chảy ma thuật, tỏa ra ánh hào quang nhấp nháy theo nhịp thở của đất trời. Trên cành cao, những con chim tinh thể tấu lên những khúc nhạc ngân nga, hòa quyện thành một bản hợp xướng của vũ trụ. Chính giữa vùng linh thiêng ấy là bức tượng khổng lồ – một chiến binh cổ xưa bằng kim loại sống, tay giương cao thanh kiếm về phía tinh không, như thách thức định mệnh.
— Đây là Điện thờ Astralon – nơi từng đo ni đóng giày sức mạnh của hàng ngàn chiến binh trong thời đại cổ xưa, — Roman khẽ nói, giọng trang nghiêm như đang đọc lại một trang sử huyền thoại. — Những lưỡi kiếm từng được đặt tại đây đều mang sứ mệnh thay đổi cả lịch sử.
Khi Thành bước tới giữa quảng trường hình xoắn ốc, thanh kiếm trên tay cậu bỗng rung nhẹ, như hồi đáp một tín hiệu vô hình. Một ánh sáng kỳ lạ bừng lên quanh người cậu – thứ ánh sáng không thuộc về thế giới vật chất, mà như một lời thì thầm từ chính vũ trụ xa xăm. Không gian chao đảo, gió gào rít như hát theo một khúc tụng ca cổ ngữ. Bầu trời run rẩy. Mặt đất tỏa ra những luồng khói ma thuật quấn quýt, những tảng đá rung chuyển và phát sáng. Roman hoảng hốt:
— Không nhận diện được cấp độ của cậu… cả trang bị cũng vậy… hệ thống đang bị lỗi rồi!
Trên phiến đá cổ hiện lên những dòng chữ nhấp nháy:
Cấp độ trang bị: UNKNOWN???Cấp độ ma thuật: UNKNOWN???Tốc độ: UNKNOWN???Sức mạnh vật lý: ???Sức mạnh khác: ???
Các ký tự biến đổi liên tục, như thể chính không gian đang cố lý giải một điều gì đó quá vượt ngoài khả năng hiểu biết. Rồi bất ngờ, phiến đá phát ra một luồng sáng tím dữ dội, hất tung tất cả ra xa.
Tất cả lồm cồm bò dậy – ngoại trừ Thành. Cậu vẫn đứng đó, không tổn hại gì. Đôi mắt mở to, ánh lên sắc xanh bí ẩn, sâu thẳm như cả một vũ trụ xoáy cuộn. Nhưng rồi… cậu đổ gục xuống. Mọi người hoảng loạn. Kevin kịp thời thuấn di tới, đỡ lấy cậu trong tích tắc trước khi cơ thể cậu chạm đất.
— Tôi nghĩ cơ thể của Thành là một thứ gì đó… vượt ngoài hiểu biết hiện tại, — Kevin trầm giọng. — Cậu ấy có lẽ đã kích hoạt một dạng phản ứng đối kháng với ma thuật nơi này, dẫn đến sự xung đột nghiêm trọng.
Roman, Helen và Kur lần lượt đưa ra nhận định của riêng mình. Người cho rằng Thành đang bị điều khiển. Kẻ lại nghi ngờ đây là sự thức tỉnh bất ngờ, vượt quá giới hạn chịu đựng của một người thường.
Trong lúc cuộc tranh luận còn dang dở, Roman đột ngột hét lớn:
— NẰM XUỐNG!!!
Kur và Kevin lập tức phản ứng, tung ra hàng loạt loạt đạn ma thuật vào khoảng không xung quanh. Họ đã bị theo dõi – và giờ, kẻ bám đuôi xuất hiện.
Từ trong làn khói ma thuật, một thân ảnh kỳ quái lừng lững bước ra. Hắn cao lêu nghêu, mặc áo choàng đen dài quét đất, gương mặt giấu kín sau chiếc mặt nạ ác quỷ trắng nhợt, đôi mắt đỏ rực sau lớp kính mờ. Trên đầu hắn đội một chiếc mũ phớt cũ kỹ, như thể bước ra từ một giấc mộng méo mó.
Hắn không nói lời nào, chỉ tiến về phía họ, từng bước chân khiến mặt đất rạn nứt.
Helen nhanh chóng dựng lên một kết giới ma thuật bao quanh cô và Thành. Nhưng xui xẻo thay, nơi này – Điện thờ Astralon – là một không gian biệt lập, hoàn toàn cách ly khỏi thế giới bên ngoài. Không thể truyền tin. Không thể dịch chuyển. Không cầu cứu được ai. Chỉ có thể chiến đấu.
Tên hề mặt quỷ đột ngột biến mất.
— AAAA!!! — Helen hét lên thất thanh.
-Hết chương 17