Chương 6: Người Đặc Biệt Trong Mắt Anh

Ở trụ sở chính – nơi quy tụ những con người may mắn còn sống sót – người ta sống chen chúc trong một trật tự mới. Dưới ánh đèn vàng nhạt, từng gian hàng dựng tạm bằng sắt vụn và gỗ cũ vẫn đông nghịt người. Có kẻ trao đổi lương thực, có người đổi thuốc men lấy quần áo, và tất nhiên, vẫn còn những ánh mắt phân biệt, những khoảng cách vô hình giữa "người có quyền" và "kẻ may mắn được ở nhờ".

Triệu Tẫn Tâm sải bước qua hành lang dài dẫn đến phòng họp nghị sự. Vừa vào tới nơi, anh cởi áo khoác dài, tiện tay vắt lên lưng ghế. Ánh mắt sắc như dao lướt một vòng quanh căn phòng rồi dừng lại khi nghe tiếng chân chạy lộp bộp phía sau.

Cô gái ban nãy chạy vào – Lý Nhất Tiêu – gương mặt phơi phới như vừa thắng một trận chiến, cười tươi rói. Dáng vẻ mạnh mẽ, tóc buộc cao, đôi mắt ánh lên sự lanh lợi của một cô gái lớn lên trong khói lửa. Cô là người duy nhất dám nói chuyện với Triệu Tẫn Tâm mà không rụt rè.

Họ lớn lên cùng nhau. Người ta hay trêu là "thanh mai trúc mã, trời sinh một đôi", nhưng kẻ trong cuộc thì chẳng ai để tâm. Nhất là Triệu Tẫn Tâm – hắn chưa từng nhìn ai bằng ánh mắt dịu dàng, kể cả với cô.

Anh liếc cô một cái, hỏi thẳng:

"Nhóc kia tỉnh chưa?"

Lý Nhất Tiêu khựng lại một chút. Tay siết chặt tập hồ sơ, giọng nhỏ đi thấy rõ:

"Vẫn chưa ạ… Anh không cần để ý quá đâu, chỉ là một đứa nhóc mới lớn thôi."

Triệu Tẫn Tâm không thèm nhìn cô, chỉ đáp tỉnh bơ:

"Cậu nhóc đó khá đặc biệt."

Dứt lời, anh nhấc chồng giấy tờ rời khỏi phòng, để lại Lý Nhất Tiêu ngơ ngác giữa những ánh đèn.

Đinh Lặc Lặc tỉnh lại, đập vào mắt cậu là một căn phòng rộng, tường trắng, giường êm, chăn bông dày cộm.

“Đẹp vậy trời…” cậu lẩm bẩm rồi nhảy phắt khỏi giường.

Vừa mở cửa bước ra, cậu như lạc vào một thành phố thu nhỏ. Hành lang rộng, người đi lại nườm nượp. Có lính canh, có người mặc áo blouse trắng, có cả trẻ con đang chơi trò trốn tìm giữa những thùng hàng viện trợ.

Đinh Lặc Lặc trố mắt ngó nghiêng. Vừa sững sờ vừa cảm giác không dám tin mình còn sống, lại sống ở chỗ "xịn sò" thế này.

Thì bỗng…

"Này!"

Cậu giật mình quay lại. Một cô gái tóc buộc cao, áo khoác lính hờ hững, mặt vênh vênh như vừa thắng xổ số đi tới.

Lý Nhất Tiêu.

Cô đứng chắn trước mặt, mắt quét từ đầu đến chân cậu như soi xét món hàng ngoài chợ.

"...Cái gì mà đặc biệt?" cô lẩm bẩm, rồi chau mày. "Không thấy gì nổi bật."

Đinh Lặc Lặc ngơ ngác. Cô gái này làm gì hung dữ dữ vậy trời. Cậu cúi đầu lễ phép:

"Chào chị…"

Lý Nhất Tiêu chỉ hừ một tiếng rồi bỏ đi, còn cậu thở phào nhẹ nhõm:

"Con gái thật khó hiểu mà…"

Mới vừa quay người, Đinh Lặc Lặc lại đụng trúng… tường. Không, không phải tường. Là một bức tường hình người — Triệu Tẫn Tâm.

Cậu ngẩng đầu. Ánh mắt của anh vẫn lạnh như nước đá, nhưng lần này không đáng sợ như cũ.

"Khá hơn chưa?"

Cậu gật gật, môi mím lại, không biết nên nói gì.

Triệu Tẫn Tâm quay người. "Đi. Tôi dẫn cậu đi xem trụ sở."

Lặc Lặc như con mèo nhỏ lon ton chạy theo sau. Lý Nhất Tiêu từ xa trông thấy, sắc mặt tối sầm lại, tay siết chặt cây súng đang đeo.

"Cái đứa nhỏ đó… rốt cuộc có gì hay ho chứ?"

Vừa đi vừa lo lắng, Đinh Lặc Lặc chợt nhớ đến hệ thống, liền gọi nó ra:

"Này, hệ thống… cho tôi hỏi cái anh Triệu Tẫn Tâm kia là ai vậy? Vai trò gì ở đây?"

“Ting!” Một bảng thông tin hiện ra trước mặt như giao diện game:

[ TRIỆU TẪN TÂM – 24 tuổi ]

Chức vụ: Đội trưởng đội chiến đấu cấp cao

Tính cách: Lạnh lùng – Ít nói – Quyết đoán – Sát thương cao – Đáng gờm

Mức độ uy tín: 5 sao

Chỉ số IQ: 148

Chỉ số sát thương: 98/100

Sở thích: Không xác định

Kẻ thù: Không đếm xuể

Số lần cười trong 1 năm: < 3

Đinh Lặc Lặc nuốt nước bọt. Nhìn người ta như nam chính bước ra từ tiểu thuyết mạt thế, còn mình thì… như dân quèn mới lên thành phố.

“Chết rồi, chết rồi, mình lỡ lọt vào đám người quá bá đạo mất tiêu rồi…”