Ở tầng cao nhất của trụ sở – nơi quyền lực nằm gọn trong vài chiếc ghế và vài bộ não méo mó vì lo nghĩ – Thống Chủ Thượng Tầng đang vò trán nhăn nhúm như bánh bao hấp để lạnh. Vấn đề tế phẩm hàng tháng cho Quỷ Vương đã đến mức báo động đỏ, nếu cứ tốc độ này thì dân số nội bộ còn lại chắc chỉ đủ mở một sạp ăn chay.
Thống Chủ đập bàn một cái “bụp!” khiến không khí đang đông đặc cũng rung lên, giọng rền vang như tiếng trống trận:
"Không thể kéo dài hơn nữa. Số lượng tế phẩm giảm mạnh, mà thế lực chúng ta vẫn chưa đủ sức để đối đầu trực diện với Quỷ Vương. Vậy các ngươi nói đi, giải pháp nào đây?"
Tướng Hộ thứ ba-Tần Huyền Kỳ một kẻ mặt mũi thư sinh nhưng mắt gian như hồ ly, đứng dậy chắp tay:
"Thưa ngài Thống Chủ, tôi có một ý kiến… Nếu chúng ta vẫn yếu, vậy sao không tập trung tìm kiếm những nhân tài đặc biệt, gom họ về đây làm công cụ sức mạnh? Hoặc... thúc đẩy sinh sản giữa các thế lực mạnh với nhau, tạo ra thế hệ chiến binh ưu tú?"
Vừa dứt câu, không gian im phăng phắc.
Bảy vị Tướng Hộ còn lại cùng lúc... quay đầu nhìn về phía Triệu Tẫn Tâm và Lý Nhất Tiêu, hai cái tên trẻ trung sáng giá như hai miếng sushi giữa mâm cá khô. Lý Nhất Tiêu thì đỏ mặt ngó lơ đi, còn Triệu Tẫn Tâm – gương mặt sắc lạnh như băng Siberia – đứng dậy, cất tiếng bình thản mà sắc lẹm:
"Ý kiến quả thật... cao tay. Nhưng làm vậy khác nào biến người dân nơi đây thành công cụ? Họ đến đây để sống, không phải để được nuôi như bò giống. Còn việc “thúc đẩy sinh sản” ấy... nếu ngài có chút kiến thức về y học, ngài sẽ hiểu sự vô lý ở đâu."
Một câu nói ra, sắc như gươm chém thẳng vào mặt vị Tướng Hộ Tần Huyền Kì. Cả hội trường im bặt như bị tát văng cơm. Lý Nhất Tiêu nhìn Triệu Tẫn Tâm với ánh mắt thất vọng, nhưng anh vẫn không thèm ngoảnh lại.
Tướng Hộ thứ hai – cùng phe với Tướng Hộ thứ ba – Lạc Tranh Uyên, lập tức chen vào, môi cười mà tim hằn:
"Vậy đội trưởng đây có ý kiến gì khả thi hơn không?"
Triệu Tẫn Tâm bật cười. Nụ cười nhàn nhạt nhưng ánh mắt thâm sâu như vực không đáy:
"Ý kiến thì tôi có. Nghe thử xem khả quan không nhé..."
Không khí đặc quánh lại như cháo đặc không muối.
Ở khu buôn bán – nơi chuyên sản xuất tin đồn và ngồi lê đôi mách – một nhóm các cô gái tầng lớp cao đang tụm lại như ong hút mật, vừa sơn móng tay vừa tám chuyện...
"Triệu Tẫn Tâm á? Chồng quốc dân chứ còn gì!" – cô nàng Diệp Anh uốn éo vẫy chiếc móng tay dài cào ra gió – "Ối trời, đẹp trai thế, tốt tính thế, sống tử tế thế... mà vẫn chưa có ai là sao?"
Trưởng Hân liếc liếc:
"Ai bảo mấy anh đẹp trai thì toàn quê mùa mới đến, còn cấp cao thì xấu như quỷ mà còn hãm, đòi cưới ai được?"
Đúng lúc đó, Địch Lan bước tới. Cô đi như lướt gió, khí chất sang trọng, nhan sắc khiến cả bọn nín thở ba giây. Diệp Anh lém lỉnh chọc:
"Bà trùm buôn người tới rồi kìa!"
Địch Lan không giận, cười duyên dáng ngồi xuống như đang dự tiệc hoàng gia:
"Ủa đang bàn chuyện gì thế, kể tôi nghe với nào?"
Trưởng Hân khoanh tay:
"Còn chuyện gì được nữa? Bắt được ai mà vui thế? Đừng nói là Triệu Tẫn Tâm nha!"
Địch Lan cười nhẹ như cơn gió xuân, mắt sáng lên:
"Không, là một cậu em... mới tới, nhìn cũng dễ thương lắm."
Diệp Anh lập tức chồm người:
"Bao nhiêu tuổi?"
"Hai mươi lăm."
BỐP! Diệp Anh đập móng đỏ vào bàn:
"Tôi mua lại cậu ta! Bao nhiêu?"
Tổ Di Nguyệt ngồi cạnh hất tóc, kính râm trễ xuống sống mũi, cười lạnh như nước đá:
"Diệp mỹ nhân lại thiếu trai rồi à?"
Trưởng Hân lắc lư vai như múa quạt:
"Hay lại bị lão già ở nhà chửi vì không nộp đủ người hiến tế?"
Diệp Anh liếc xéo cả hai, rồi quay sang nhìn Địch Lan đầy mong chờ. Địch Lan vẫn dịu dàng, nhấc ly trà lên như đang buôn cổ phiếu:
"Nay tôi vui, bán rẻ cho cưng một triệu hai linh thạch thôi đó, chứ thường tôi lấy năm triệu cơ."
Cả hội bật cười ầm lên như sân khấu hài độc thoại, tiếng cười sắc lẹm lẫn với son phấn rơi xuống đất, như những con rắn độc uốn éo trong bóng trăng.